“Rẹt”.
Một đường máu liền bắn ra, Huyền Độc Xà Yêu gầm lên một tiếng đau đớn, ánh mắt nó liền chuyển thành phẫn nộ mà lao về phía trung niên nhân. Trung niên nhân giật mình, không nghĩ tới một chiêu kia lại hiệu quả hơn tưởng tượng như vậy, hắn liền gấp gáp vận lên Linh Xà thân pháp mà né tránh.
Nhưng đối diện với một đối thủ có thực lực viễn siêu như Huyền Độc Xà Yêu, hắn không né được. Thân người hắn trong chớp mắt bị đuôi của Xà Yêu quật bay đi, tựa như lão nhân trước đó vậy.
Huyền Độc Xà Yêu cũng không dừng lại đó, thương thế của nó ngày càng nặng, nếu còn kéo dài, nó tất sẽ chết trước. Nó liền há cái miệng khổng lồ ra mà phun khói đen.
Trung niên nhân chật vật đứng lên mà hoảng hốt, cảnh tượng bộ xương trắng kia đột nhiên ùa về, sắc mặt hắn liền tái trắng lại. Hắn quay lưng muốn tránh nhưng toàn thân bỗng nhiên ngã xuống đất.
Một đòn kia của Xà Yêu liền khiến chân hắn gãy rồi, trung niên nhân bây giờ hoàn toàn mặt cắt không còn giọt máu, hắn cảm nhận được tử vong kéo đến, ánh mắt hắn như dại ra, vô lực mà nhìn làn khói đen như muốn nuốt trọn lấy mình.
Giữa giây phút ấy, một tiếng kiếm minh đột nhiên vang lên, làn khói đen kia liền bị tách đôi ra mà tan biến vào không khí.
Huyền Độc Xà Yêu liền gầm lên một tiếng dài đau đớn, toàn thân nó nhuộm một màu đỏ của máu. Một kiếm vừa rồi xuyên qua khói đen mà chém vào nó, vết chém kia đã sâu này còn sâu hơn rất nhiều, người ngoài còn có thể nhìn thấy được nội quan bên trong.
Ánh mắt của nó dù vân còn phẫn nộ nhưng bây giờ lại chen lẫn một chút sợ hãi. Nó nhìn về phía sau trung niên nhân, ở đó từ khi nào đã có một ‘hung thần’ đứng đấy.
Ở đây người duy nhất có thể cứu trung niên nhân cũng chỉ có lão nhân họ Cảnh kia, dĩ nhiên lão cũng chính là ‘hung thần’ trong mắt Huyền Độc Xà Yêu.
Toàn thân lão được bao bọc bởi một lớp màng khí màu trắng dày đặc, ánh mắt lão lóe lên sát ý nồng đậm, trang phục lão như được thổi hồn mà chuyển động, râu tóc lão hoàn toàn tung bay trong không khí. Đúng là trông tựa như hung thần thật.
Ở xa xa, Khương Hy cũng giật mình, nhưng càng nhiều hơn là vui mừng. Bởi hắn cảm nhận được tử vong của lão nhân kia. Hiện tại trạng thái của lão chính là trạng thái hùng mạnh nhất, bây giờ võ lực của lão tuyệt đối đã sánh ngang với Luyện Khí tầng tám rồi.
Dẫu vậy, Khương Hy vẫn có cảm giác không đúng, hắn tự nhủ:
“Lão nhân đó quên ta rồi sao?”
Hắn dám chắc lão nhân kia đã nhận ra sự tồn tại của hắn khi hắn bám theo đội ngũ kia. Thực lực của hắn có thể che đi mắt người khác nhưng thực lực của lão lại vượt qua cái biên mà hắn có thể che đậy hoàn toàn, lão nhận ra cũng không phải chuyện lạ gì.
Nhưng dù sao lão cũng là phàm nhân, võ lực có cao đến mấy cũng không thể cảm ứng ra dao động linh thức mà tra xét đúng vị trí của hắn được.
Trên thế gian luôn có một loại truyền ngôn rằng võ lực của phàm nhân đến một mức độ nào đó là có thể chiến với tu sĩ. Thuyết ngôn này Khương Hy không phản bác, người có võ lực đầy đủ tự nhiên có tư cách, nhưng tư cách cũng chỉ là tư cách mà thôi. Phàm nhân không thắng được tu sĩ. Bởi vì tu sĩ có linh thức.
Linh thức là thứ chỉ có tu luyện qua công pháp tu chân mới hiển lộ ra, đây là đặc quyền của tu sĩ. Tu sĩ có linh thức là đã có thể sử dụng phép thuật, dù cho võ lâm phàm nhân có sở hữu thân thể vững chãi hay võ kỹ cường đại đến đâu thì đối đầu với sức công phá của phép thuật cũng phải chết không nghi ngờ.
…
…
Khương Hy không đời nào tin lão nhân đó lại quên đi sự tồn tại của hắn được, chắc chắn chuyện này có ẩn tình gì đó. Nhưng để an toàn hơn, hắn cũng tận lực thu liễm khí tức của mình lại rồi dùng Đạp Vân Bộ núp đến chỗ cao hơn.
Ở bên kia, trung niên nhân lo lắng mà nhìn lão, nhìn thấy hình dạng này hắn đã biết lão định làm gì rồi. Mắt hắn có chút ngập nước mà nói:
“Cảnh lão… người làm thật sao?”
Cảnh lão liếc hắn đáp:
“Ta đã già, thứ đó không giúp ích được là bao, nhưng ngươi còn trẻ, đó lại là chuyện khác”.
Lão bỗng dưng ngừng lại, như có điều suy nghĩ, ánh mắt liền tập trung vào Huyền Độc Xà Yêu một đoạn thời gian ngắn rồi khẽ thở dài nói:
“Linh Xà Môn về sau đành để một mình ngươi lo rồi”.
Nói xong, ánh mắt lão liền bùng phát lên vô tận sát ý mà hướng về phía Huyền Độc Xà Yêu. Bản thân Xà Yêu đang tranh thủ thời gian lão nói chuyện để hồi phục nhưng không được bao lâu lão đã động.
Nó hoảng sợ mà ngay tức khắc không do dự phun ra một làn khói đen. Lão nhân hừ lạnh một tiếng, tay cầm kiếm chém ra một đường mà dễ dàng hóa giải đi khói đen.
Huyền Độc Xà Yêu nhận thấy khói độc bị giải quá nhanh liền muốn quay đầu bỏ chạy. Lão nhân hét lên một tiếng:
“Súc sinh, còn muốn chạy?”
Lão lại chém ra thêm hai kiếm nữa, lần lượt đè lên vết thương cũ, Xà Yêu liền gầm lên đau đớn nhưng nó không dám quay lại, bởi lão nhân kia quá mạnh rồi.
Theo chuyển động của Xà Yêu mà toàn bộ thảm cỏ xung quanh cũng bị nhuộm đỏ theo, quang cảnh không khác gì âm ti địa ngục cả.
Lão nhân lần này chọn buông bỏ hết mọi thứ mà dồn hết tâm thần vào trận chiến này, lão đời nào có thể để Xà Yêu bỏ chạy được. Lão liền vận lên Linh Xà thân pháp mà cuốn lấy nó.
Mỗi bước chân của lão đi qua liền tạo thành dư ảnh nối đuôi nhau tựa như một con đại xà khác vậy, hai con đại xà như cuốn lấy nhau không ngừng.
Tiếng ầm ầm phát ra liên tục, tiếng kiếm minh vang vọng khắp nơi, cảnh vật bị tàn phá đến không thể tàn phá hơn.
Sắc mặt của trung niên nhân tái nhợt mà nhìn cảnh chiến đấu dữ dội kia. Hắn chưa từng chứng kiến tầng cấp giao thủ nào kinh khủng đến vậy cả, thậm chí sư phụ của hắn năm xưa… cũng không mạnh đến thế.
Bây giờ hắn đã hiểu tại sao môn phái lại ẩn tàng đi Cảnh lão, lão quá mạnh, nếu giới võ lâm biết Linh Xà Môn còn có nhân vật như lão tồn tại, ai còn dám khinh thị Linh Xà Môn chứ?
Nhưng có lẽ đây là lần đầu, lần cuối và cũng là duy nhất trong đời hắn chứng kiến được tầng thứ chiến đấu này, bởi Cảnh lão đã vận dụng bí thuật của Linh Xà Môn rồi.
Bí thuật đó gọi là Linh Xà thoát xác, hai chữ ‘thoát xác’ này nghe tựa như là một loại bí thuật đào mạng nhưng thực tế thì không phải vậy. Thoát xác ở đây chính là rũ bỏ thân thể mà khai phá tiềm lực của bản thân, đẩy bản thân đến mức cực hạn của sinh mệnh. Nói cách khác, đây là bí thuật đồng quy vu tận với kẻ thù. Không đến thời khắc sống còn, bí thuật này chính là cấm thuật
Cảnh lão một khi đã vận lên bí thuật này, Huyền Độc Xà Yêu tuyệt không sống được bao lâu nữa nhưng sau đó lão cũng…
Nghĩ đến đây, trung niên nhân lại khẽ thở dài. Hắn liền tựa tay vào thân cây mà đứng dậy, một cánh tay liền vươn ra mà đỡ lấy hắn. Cảm nhận được, trung niên nhân thở ra một hơi, có chút nghiêm nghị quay lại nói:
“Sư đệ, ngươi đi đâu…”
“Rầm”
Toàn bộ thân hình trung niên bất ngờ mà bay ngược ra ngoài, hắn liền phun ra một ngụm máu. Trên ngực hắn lộ rõ một vết lõm vào tựa như nắm đấm, hắn đưa tay lên khẽ chạm vào, run rẩy nhìn về phía người đối diện mà nói:
“Ngươi… ngươi là ai?”
“Ngươi đoán xem”.
Khương Hy khẽ cười nói, ánh mắt lóe lên tinh quang màu đỏ hồng. Hắn đã nhìn thấy khí tức tử vong của lão nhân kia, tự nhiên liền để cho lão đi xử lý Huyền Độc Xà Yêu, hai bên đồng quy vu tận thì càng tốt. Hắn chỉ mong lão đừng quá nặng tay mà hư hỏng hết tài liệu của hắn.
Thời gian chiến đấu càng lúc càng trôi đi.
Chiến trường của lão và Huyền Độc Xà Yêu ngày một xa đi vị trí hiện tại, tựa như lão muốn kéo rộng khoảng cách để trung niên nhân đi lấy Thủy Linh quả vậy. Còn trung niên nhân, hắn tự nhiên hiểu ý lão.
Nhưng tiếc một điều rằng, trung niên nhân hiện tại chỉ là thân cô thế cô, thực lực đại giảm, thương tích đầy mình. Còn bản thân Khương Hy vẫn còn toàn vẹn mười phần thực lực.
Nghe vậy, trung niên nhân đột nhiên nhớ tới những lời Cảnh lão nói lúc sáng, hắn liền nghiến răng cắn lợi là nói:
“Ngươi là kẻ bám theo chúng ta”.
Khương Hy khẽ cười đáp:
“Đúng thế”.
Trung niên nhân nói tiếp:
“Sư đệ ta đâu?”
“Chết rồi”, Khương Hy đáp
Nói xong, sắc mặt hắn liền lạnh lại, trong nháy mắt, thân ảnh hắn như có như không mà xuất hiện trước mặt trung niên nhân, hắn nói:
“Nên ngươi cũng chết cùng đi”.
Tay nắm thành quyền, Khương Hy liền hạ xuống đánh thẳng vào ngực trung niên nhân. Trung niên nhân không cam lòng, vận nội lực lên mà ra một quyền đối ứng.
Khương Hy khẽ nhếch miệng, xoay nhẹ cổ tay mà lách ra khỏi đường quyền của trung niên nhân, đáng sợ là tốc độ và uy lực trong quyền của hắn… không giảm.
Trung niên nhân liền bị đánh lui, sắc mặt của hắn trắng bệch lại, ho ra một ngụm máu lớn. Tay chân hắn run rẩy hết cả lên, cơ thể của hắn đã chạm đến giới hạn rồi.
Hắn gắng gượng đứng lên như muốn kêu cứu Cảnh lão nhưng không đợi hắn nói, ba quyền của Khương Hy lại bất ngờ vung tới. Hắn liền cắn răng, đưa hai tay lên đỡ mà hét lên một tiếng.
Từ trong cơ thể của trung niên nhân, một âm thanh tựa như vụn vỡ mà kêu lên, toàn thân hắn liền được bao bọc bởi một màng trắng tựa như lão nhân vậy. Trung niên nhân đã quyết định đồng quy vu tận với Khương Hy rồi.
Đối mặt với tử vong, hắn nào còn sự lựa chọn khác, kể cả Cảnh lão đã giao lại Linh Xà Môn cho hắn cũng thế. Hắn hiểu rằng hôm nay hắn không ra được khỏi khu rừng này rồi, thay vì bị người giết chết, hắn thà lựa chọn chết theo cách của mình.
Khí tức của hắn liền bùng nổ ra, dù yếu hơn lão nhân họ Cảnh nhưng cũng không kém tu sĩ Luyện Khí tầng sáu đỉnh phong là bao nhiêu.
Khương Hy híp mắt lại, thầm nhủ:
“Phiền phức rồi”.
Sau đó, hắn liền vận Đạp Vân Bộ lên mà chiến với trung niên nhân. Trung niên nhân cũng không chịu yếu thế, bản thân hắn đã trọng thương, trạng thái này hắn không thể giữ lâu được, hiện tại hắn cần là một đòn nhất kích tất sát.
Trái với trung niên nhân, Khương Hy không gặp phải hạn chế gì cả, ngược lại, chỉ cần hắn một mực kéo dài khoảng cách ra, trung niên nhân cũng sẽ tự chết mà thôi. Nhưng loại bí thuật này khiến Khương Hy tương đối tò mò, hắn muốn biết phàm nhân làm cách nào lại có thể đẩy bản thân lên cực hạn chỉ trong thời gian ngắn được.
Nếu là tu sĩ thì không cần phải sử dụng bí thuật nào hết, chỉ cần thiêu đốt linh lực, thậm chí là sinh mệnh lực liền được. Nhưng tu sĩ làm được điều đó vì bọn họ có linh thức, có khả năng kết nối với thiên địa linh khí.
Để biết được điều gì đó thì tự thân kiểm chứng là tốt nhất, Khương Hy liền đưa nắm đấm lên mà ra tiếp ba quyền. Quyền này của hắn rất đặc biệt, nó không hề có bất kỳ một quỹ tích chuyển động cố định nào cả, bởi đây là điểm đặc biệt nhất của bộ chiến kỹ này.
Từng đường quyền đánh ra đều dựa vào mô phỏng của dòng nước chảy. Vậy nên bộ chiến kỹ này có tên gọi là Lưu Thủy Quyền Pháp, quyền ra như nước chảy, liên miên bất tận mà không dứt. Mỗi đường quyền đều là một quỹ tích hoàn toàn khác nhau. Nhìn chung, bộ chiến kỹ này vô cùng đơn giản, đương nhiên điều kiện người tu luyện phải sở hữu Thủy linh căn..
Lưu Thủy Quyền Pháp không có nhiều chiêu thức, người dụng quyền chỉ cần ra quyền liên tục là được, quyền ra càng nhiều, quyền thế càng lớn, quyền sau điệp gia quyền trước, sinh sinh mà ép chết đối thủ.
…
Đối diện với ba quyền này, trung niên nhân đương nhiên không dám thất lễ, hay tay hắn đưa lên tạo thế xà quyền mà ra đòn, hắn hét lên:
“Linh Xà xuất động”
Từng đường quyền như rắn bò liền xuất hiện, ngăn chặn ba quyền kia của Khương Hy. Khương Hy cũng không để cho trung niên nhân thở dốc, hắn liền gia tăng linh lực trong mỗi đòn đánh mà ra quyền liên tục.
Nhìn thấy từng đường quyền tiến đến như lũ quét, sắc mặt trung niên nhân liền tái mét đi, chân của hắn đã gãy, nào có cơ hội để chạy chứ, thậm chí đến việc trụ vững thân thể còn khó. Thế là hắn bất chấp tất cả, điên cuồng mà ra xà quyền đối ứng.
Quyền đối quyền.
Lưu Thủy đối Linh Xà.
Mỗi một quyền va chạm vào nhau đều tạo thành kình lực mà phản chấn ra xung quanh.
…
…
Thời gian liền trôi qua, Khương Hy càng đánh càng mạnh, trung niên nhân lại càng có xu thế yếu đi, hắn dần dần bị đẩy lui ra phía sau. Cho đến khi hắn không thể chống đỡ được nữa liền chuyển thành thế bị đè đánh.
Không bao lâu sau, thân người trung niên nhân liền khựng lại rồi lên cơn co giật từng đợt. Sau đó, hắn ho ra một ngụm máu, không cam lòng mà chết đi.
Khương Hy đương nhiên cũng thu quyền lại, tay của hắn khẽ run lên, trên đó xuất hiện một vài vết tích nhỏ. Hắn liền nhíu mày, thầm nghĩ:
“Chết sớm như vậy?”
Hắn cứ ngỡ trung niên nhân sẽ chống đỡ lâu hơn, nào ngờ hắn còn chưa kịp tìm ra bí mật của bí thuật kia là gì mà đã kết thúc như thế này rồi. Hắn liền lắc đầu, khẽ thở dài, lẩm bẩm:
“Thôi bỏ đi”.
Sau đó, ánh mắt hắn di chuyển về phía Thủy Linh quả. Thủy Linh quả hiện tại trông óng ánh như giọt sương vậy, nó không tiếp tục hấp thụ Thủy linh khí nữa mà đã bắt đầu ổn định tạo hình. Đây là dấu hiệu cho thấy nó sắp chín rồi.
Nhìn Thủy Linh quả, Khương Hy gật gật đầu hài lòng.
Đột nhiên, lông tóc sau gáy hắn liền dựng đứng lên, hắn hoảng hốt mà nói:
“Không tốt”.
Đạp Vân Bộ vừa lên, hắn liền chạy. Vừa ra khỏi đó, mặt đất dưới chân hắn liền hiện ra một vết chém sâu.
Khương Hy ngưng trọng nhìn về phía xa, ở đó là một lão nhân toàn thân đầy máu me, ánh mắt hung ác tràn đầy sát ý mà nhìn hắn. Màng khí trắng xung quanh lão đã yếu đi rất nhiều, chỉ còn lờ mờ như ngọn nến trước gió nhưng lão vẫn y nguyên cường đại như vậy.
Lão tức giận chĩa mũi kiếm về hắn mà quát:
“Tiểu tử, chết đi”.
Lời vừa dứt, kiếm quang nhanh kinh người bất ngờ tạt ngang qua người hắn, một đường máu liền bắn ra.
…
…