Khoảng thời gian mà Khương Hy đắn đo trên thực tế quả thực không hề dài, nó chỉ diễn ra trong chốc lát mà thôi. Nhưng chỉ ngần ấy thôi cũng đủ đoạt đi một mạng người.
Nhìn vào cái xác kia, Khương Hy có chút giật mình, sự tình diễn ra quá nhanh, so với tưởng tượng của hắn còn nhanh hơn quá nhiều. Hắn ngẩng đầu lên mà quan sát thì mới phát hiện ra rằng ba người kia đã không còn ở đó nữa, hắn thầm mắng:
“Bất cẩn rồi”.
Kỳ thực, sau trận chiến của Yêu Hầu, hắn vẫn chưa có bất cứ hành động nào cả, mặc cho lão nhân kia đã bị hao hụt đi rất nhiều. Trong suốt trận chiến kia, hắn có rất nhiều cơ hội để ra tay nhưng hắn lại chọn chờ đợi, bởi vì hắn không cảm nhận được uy hiếp tử vong từ trên đội ngũ này. Dù cho việc đấu với lão nhân đó có thể khiến hắn mất mạng nhưng uy hiếp tử vong từ lão không nồng đậm như lúc đầu hắn cảm nhận được.
Cũng vì thế mà hắn mới lơ đễnh đi, nào ngờ trong một khoảnh khắc đó, biến số liền xuất hiện. Ba người đó cũng đã biến mất rồi.
Dẫu vậy, hắn vẫn không vội đuổi theo, thứ hắn cần xem xét hiện tại chính là cái xác kế bên. Hắn muốn xem thử thứ nào có thể trong nháy mắt giết người mà không để lại bất kỳ thanh âm gì cả
….
Kiểm tra một hồi, Khương Hy liền nhíu mày, vết thương chí mạng của kẻ này quả thực làm hắn giật mình, vết thương này nhìn qua tựa như là bị chém ngang nhưng thực tế còn đáng sợ hơn nhiều.
Vết thương này thật sự rất ngọt, cắt rất ngọt, chém rất ngọt, hay nói đúng hơn là… cắn rất ngọt. Khương Hy suy đoán kẻ này chết là vì bị cắn, hơn nữa là bị cắn trong một đòn chớp nhoáng không thể hoàn thủ.
Làm sao để hắn biết là bị cắn thì không quá khó. Nếu là vết chém, bề mặt vết thương ít nhiều sẽ lệch về một hướng, nếu là bị cắn, vết thương đương nhiêu lệch về hai bên, mà hai bên này lại hướng về nhau. Nhưng lý do này chỉ là thứ yếu.
Chính yếu là hắn còn ngửi ra được một mùi hơi hắc, mùi này mới chính là thứ khiến hắn giật mình. Hắn còn không nghĩ tới nơi này còn tồn tại một con yêu thú khác nữa.
Bản thân Khương Hy là tu sĩ, đương nhiên ngũ quan của hắn mẫn cảm hơn so với phàm nhân nhưng hắn lại không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào của đánh nhau, chứng tỏ con yêu thú kia một là rất nhanh, hai là khả năng ẩn thân cực kỳ đáng sợ.
Hắn không cân nhắc đến chuyện con yêu thú kia mạnh yếu ra sao, bởi hắn không tin còn một con yêu thú nào mạnh hơn Yêu Hầu được. Yêu Hầu về mặt thân thể nó đã rất kinh người rồi, thân là cao giai yêu thú, nó đương nhiên có được thực lực đó.
Nói về hệ thống phân chia cảnh giới của yêu thú thì chúng không phức tạp như nhân loại. Nếu Luyện Khí cảnh ở nhân loại phân làm bốn giai đoạn sơ, trung, hậu, đỉnh phong thì trong cùng một cấp độ, yêu thú được chia làm bốn giai theo thứ tự là đê, trung, cao, đỉnh. Một khi yêu thú khai mở linh trí, đúc thành Trúc Cơ thì gọi là Trúc Cơ yêu thú, các cảnh giới sau cứ tương tự như thế mà phân chia.
Yêu Hầu là cao giai yêu thú, tương đương với Luyện Khí cảnh Hậu Kỳ ở nhân loại, thực lực của nó đủ để càn quét toàn khu rừng này, đủ để ăn thịt uống máu hết toàn bộ sinh vật nơi đây. Nhưng vấn đề là chuyện đó không hề phát sinh, chứng tỏ ở đây còn một tồn tại ít nhất ngang ngửa nó.
Khương Hy có chút mà mong chờ được ‘diện kiến’ con yêu thú đó, bởi vì mùi hắc kia không phải yêu thú nào cũng có, chưa kể khả năng ẩn thân như có như không kia.
Đột nhiên, tai của hắn khẽ động, ánh mắt liền di chuyển về nơi hắn nghe được. Hắn đã nghe được tiếng đánh nhau, hơn nữa rất kịch liệt.
Nơi hắn nghe được cũng không xa lắm, chỉ cần băng qua một bụi cây liền đến. Đằng sau bụi cây chính là một đầm lầy lớn.
Khương Hy liền gật đầu hài lòng, hắn đã đến trung ương khu rừng rồi. Mặt khác, ánh mắt hắn không hướng đến nơi trận chiến diễn ra mà lại hướng về phía trung tâm của đầm lầy.
Trôi nổi trên đấy chính là một đảo nổi rất nhỏ, nhỏ đến nỗi nếu có người đạp lên đó tất sẽ chìm.
Nhưng đó không phải là thứ hắn thực sự hướng đến, hắn nhìn chính là thứ đang mọc trên đó. Nhìn thấy thứ đó, hai mắt Khương Hy như tỏa sáng lên, hắn không ngờ bản thân lại gặp thứ đó ở đây.
Cao nửa mét, thân mỏng manh không có lá mà chỉ có quả, hơn nữa còn là hai quả, mỗi quả to bằng một cái nắm tay trẻ em. Toàn thân tỏa ra ánh sáng xanh ngọc óng ánh mà thanh thuần, trái ngược với chính quang cảnh mà nó được mọc lên. Nếu hắn chỉ cần đến gần mà ngửi thôi thì tuyệt đối đảm bảo thanh thần khí sảng.
Danh tính của loại quả đó ở tu chân giới cực kỳ có tiếng tăm, bởi vì nó cực kỳ quý hiếm, đến nỗi được ví như Bát Trân của tu chân giới.
Bất kỳ một cái tên nào trong hàng ngũ Bát Trân của tu chân giới cũng phi thường kêu tai. Bất cứ một tồn tại nào có được một chân trong đó tuyệt đối là linh dược đỉnh giai, gọi là tiên dược cũng không sai.
Duy chỉ có loại quả này thì không, nhưng nó vẫn có thể bỏ qua hàng loạt linh dược khác mà trở thành một trong Bát Trân. Loại quả này gọi là Thủy Linh quả, là chân chính kết tinh từ Thủy linh khí mà thành.
Thủy Linh quả không thể nhân giống, không thể nuôi trồng như bình thường, nó là loại linh dược vươn lên từ nghịch cảnh, là hóa thân của trời đất mà tạo thành. Bởi vì sự xuất hiện của nó là hi hữu, nên nó không có được phẩm chất chính thức của linh dược.
Mặt khác, Thủy Linh quả càng tuyệt hảo khi linh khí tạo ra nó đủ nhiều, đủ tinh thuần.
Bây giờ, Khương Hy mới hiểu tại sao Thủy linh khí lại đi ngược với xu thế của Cốc Vũ, bởi vì Thủy Linh quả sắp chín rồi.
Bát Trân tu chân giới sắp xuất thế rồi.
…
…
Trong lúc Khương Hy đang mê mẩn mà nhìn Thủy Linh quả thì một bên khác cũng đang trong tình cảnh như phát ‘điên’ lên rồi.
Lão nhân kia đang khổ sở mà đối đầu với một con yêu thú cực kỳ hung hãn, so với Yêu Hầu còn hung hãn hơn nhiều.
Thân hình nó dài ít nhất ba chục mét, trên thân nhờn bóng mà trơn tuột, nó không hề có chân hay tay gì cả, toàn thân hình nó chính là một con đại xà. Cái đầu nó phi thường khổng lồ, so với toàn bộ thân thể thì không có chút cân xứng nào cả. Nhưng ở đây không ai dám coi thường nó hết.
Bởi cái đầu kia đã nuốt tận hai người rồi.
Càng chống đỡ lão càng nhận ra thân thể mình không thể chống đỡ lâu hơn nữa, lão liền hét lên một tiếng mà liều mạng chém ra một kiếm. Đại xà lanh lẹ mà lắc mình né đi đường kiếm đó, lão khẽ mắng một tiếng:
“Khốn kiếp, súc sinh này từ đâu lại xuất hiện ở đây”.
Trung niên nhân nhanh chóng mà di chuyển đến cạnh lão, hắn có chút gấp gáp mà nói:
“Cảnh lão, ta thật không biết, theo những gì chúng ta điều tra được, đáng lý ra chỉ có mỗi con Yêu Hầu kia thôi mới đúng”.
Trên thực tế, Linh Xà Môn đã lên kế hoạch cho đại kế này từ rất lâu, thậm chí là từ lúc thân phận Phù Linh của Khương Hy vẫn còn sống. Bọn họ chính là người đã tạo nên mối họa dịch trùng cho Linh Vân trấn, cốt chính là để cô lập dân chúng trong trấn lại trong khoảng thời gian bọn họ hành động.
Mặt khác, tác dụng của Thực Thủy trùng trong đại kế này cũng rất quan trọng. Linh Xà Môn có dự tính sau khi Linh Vân trấn toàn diệt, bọn họ sẽ lấy toàn bộ Thực Thủy trùng ra mà cung cấp linh khí cho Thủy Linh quả. Như vậy phẩm chất của Thủy Linh quả mới cao được.
Khu rừng ngày một có xu hướng mở rộng cũng chính là do bọn họ động tay động chân vào, mục đích chính là để tạo nên một bức tường chắn tự nhiên, che đi sự tồn tại của Thủy Linh quả với ngoại giới.
Bọn họ cũng điều tra rõ ràng hệ sinh thái của khu rừng này, biết được Yêu Hầu mạnh yếu như thế nào, biết được sinh hoạt thường nhật của nó ra sao. Cuối cùng bọn họ cũng biết được nó cũng đang nhăm nhe Thủy Linh quả.
Đứng trước đối thủ vượt tầm như vậy, Linh Xà Môn chủ tức trung niên nhân không còn cách nào khác, đành phải mời Cảnh lão xuất sơn.
Tưởng chừng sau chiến thắng với Yêu Hầu, bọn họ đã có thể an tâm rồi. Nào ngờ…
…
Sắc mặt lão nhân không tốt đẹp gì mà nhìn trung niên nhân, tựa như muốn khiển trách vậy, đột nhiên lão mở to mắt mà tức giận quát:
“Súc sinh, dừng tay”.
Nói xong lão liền cường thế chém một kiếm cực cường, một kiếm này mạnh hơn hẳn một kiếm trước đó.
Đại xà sau khi tránh được đường kiếm kia liền nhanh chóng lao tới chỗ hai người còn lại, thanh niên nhân còn tốt, hắn liền vận lên Linh Xà thân pháp mà tránh né nhưng người còn lại thì không. Một cánh tay liền văng ra rơi xuống đầm lầy, kẻ kia liền hét lên một tiếng đau đớn.
Đại xà quay thân hình lại như muốn đớp hắn nhưng một kiếm kia đã tới rồi.
“Gào…”
Đại xà hét lên một tiếng phẫn nộ, trên thân nó liền lộ ra một vết chém dài xuyên vào thân thể, máu tươi theo đó mà chảy ra.
Con ngươi của nó lấp láy linh động rồi phẫn nộ mà há cái miệng khổng lồ kia ra, phun một làn khói đen về phía bọn họ. Lão nhân thấy thế liền không nhiều lời mà nắm lấy trung niên nhân, nhanh chóng lui ra sau. Thanh niên nhân lại càng nhanh hơn, từ lúc tránh được một ‘đớp’ cực đại kia, hắn vẫn không ngừng chạy, càng chạy càng xa. Vô tình thay, hướng hắn chạy đến chính là chỗ Khương Hy.
Tên còn lại vừa bị mất một tay, vừa không có ai cứu liền vô vọng rơi vào vùng khói đen kia. Khói đen trôi qua, tất cả những gì còn lại là một bộ xương trắng.
Nhìn thấy cảnh đó, ánh mắt lão nhân liền lạnh đi, trung niên nhân càng hoảng sợ hơn, thầm mắng:
“Trận này đánh thế nào được?”
Đại xà đương nhiên không để hai bọn ngây người quá lâu, nó liền gia tốc mà lao toàn thân như tên bắn đến gần họ.
…
Ở một nơi khác gần đó, thanh niên nhân run rẩy, bủn rủn mà ngồi thụp xuống đất, một đội ngũ chín người thế mà đã chết hết sáu. Sáu người này yếu hơn hắn nhưng nói thế nào cũng là tinh anh của Linh Xà Môn, vì đại kế này, Linh Xà Môn đích thật đã dốc hết toàn bộ vốn liếng rồi.
Nếu toàn bộ ngã xuống hết tại đây, sơn môn còn thủ được sao?
Hắn bây giờ thật muốn chạy rồi nhưng hắn… chạy không được, hắn quá sợ. Đột nhiên, hắn thả thanh kiếm xuống, hai tay ôm lấy cổ mà nôn ra.
Quá kinh tởm. Hôm nay hắn chứng kiến quá nhiều cái chết, mà toàn bộ trong đó không phải bị đập nát bấy ra thì cũng là bị cắn đến không toàn thây. Kể cả giới võ lâm có tàn độc đến đâu thì cũng không ai hạ thủ độc ác đến như vậy.
Hắn nôn thốc nôn tháo không ngừng, cho đến khi sắc mặt đỏ lên không còn nôn được nữa, hắn liền ho một tiếng dài.
“Ngươi sợ đến thế sao?”
Một thanh âm như có như không đột nhiên thoảng qua tai hắn, hắn liền giật mình, ngay lập tức vươn tay ra với lấy kiếm nhưng… kiếm đã không còn ở đó.
Sắc mặt hắn liền chuyển từ đỏ sang trắng bệch, hắn run rẩy như muốn hét lên báo cho Cảnh lão nhưng hắn không thể nói ra được nữa.
Toàn thân hắn liền ngã ra đất, thủ cấp khẽ rời cổ mà lăn xuống dưới đầm lầy.
Cầm trên tay thanh kiếm nhuốm máu tươi đang còn nhỏ giọt, Khương Hy thở nhẹ ra một hơi. Quả thực vừa rồi nhìn thấy Thủy Linh quả đã làm hắn có chút mất tập trung. Nhưng Bát Trân khó cầu, hắn khó mà bình tĩnh được, đừng nói là hắn, bất cứ người nào thấy Bát Trân cũng run rẩy hết cả lên. Nguyên Anh lão tổ cũng không phải ngoại lệ.
Giây phút hắn ổn định lại được cảm xúc của mình, thanh niên nhân kia lại chạy đến chỗ hắn, hắn đương nhiên sẽ vui vẻ mà tiếp lấy. Hắn còn đang muốn dựa vào con yêu thú đó mà tách ba người này ra, nay cơ hội đến, hắn không thể không đáp lễ được.
Một chuyện khác khiến hắn mừng rỡ hơn chính là con yêu thú đó, hắn còn đang tự hỏi vận may của hắn không biết đến từ đâu nữa. Ngày hôm nay gặp quá nhiều thứ tốt, thậm chí đến thứ cần tìm cũng đang ở ngay trước mặt.
Đúng vậy, đại xà kia chính là Huyền Độc Xà Yêu, một con Huyền Độc Xà Yêu trưởng thành toàn diện. Bởi vì đầu của nó rất to, Huyền Độc Xà Yêu có một đặc điểm đó là nó càng lớn, đầu càng to.
Đầu to chính là để chứa túi độc. Độc của Huyền Độc Xà Yêu đủ để làm các mô thịt của người vữa ra trong chốc lát, tựa như kẻ vừa rồi vậy.
Sắc mặt của Khương Hy quả thực không được tốt lắm, bắt gặp Huyền Độc Xà Yêu đúng là chuyện tốt, tài liệu họa phù hắn cũng đã tìm ra rồi. Ngặt nỗi, hắn cũng cảm giác được khí tức tử vong kia bắt đầu xuất hiện lại rồi, trùng hợp thay, nguyên nhân chính là con đại xà kia.
…
Ở bên kia chiến trường, hai người càng đánh càng có xu hướng lùi đi. Dù sao sau trận chiến với Yêu Hầu, người nào người đấy cũng đã hao tổn không ít nội lực rồi, trung niên nhân dù hồi phục khá tốt nhưng so về mặt chiến lực, hắn vẫn kém hơn lão nhân kia một đường.
Lão nhân kia càng đánh sắc mặt lão càng tái đi, lão mắng một tiếng:
“Đáng chết, tên tiểu tử kia trốn đi đâu rồi?”
Trung niên nhân nhíu mày lại, nghĩ đến dáng vẻ lúc trước của sư đệ mình, hắn đáp:
“Cảnh lão, sư đệ dù còn trẻ người nhưng đại sự sẽ không để lỡ chuyện. Có thể… hắn bị thương nặng rồi”.
Trong lúc trung niên nhân nói, Huyền Độc Xà Yêu đột nhiên xoay thân mà quật đuôi về phía họ, lão nhân liền biến sắc, vận nội lực lên mà thủ vững. Huyền Độc Xà Yêu một đường trực tiếp quật bay lão, trung niên nhân giật mình mà hét một lên một tiếng:
“Cảnh lão”.
Rồi hắn quay qua chỗ Xà Yêu quát:
“Súc sinh, đáng chết”
Hắn vận toàn bộ nội lực của bản thân tập trung vào lưỡi kiếm rồi chém vào thân đại xà. Mục tiêu của hắn chính là vết thương mà lão nhân tạo ra trước đó.
Phong cách của Linh Xà Môn quả thực không lẫn vào đâu được, trong trận chiến với Yêu Hầu, lão nhân kia cũng một đường dùng chiêu đè chiêu, thương đè thương mà chiến thắng. Trung niên nhân cũng chính là đang đi theo lộ tuyến này.
…
…