Ban ngày đã đánh rắn động cỏ, mọi người dự đoán con bức yêu kia sẽ không xuất hiện. Để đảm bảo, đêm đó Quyền Thập Phương vẫn phái Dư Diêu cùng một sư đệ khác theo dõi ở ngoài Cao trang, đến bình minh ngày thứ hai, quả nhiên không có chút thu hoạch nào.
Lúc này, Ninh Tiểu Nhàn lại đi đến hiệu buôn ở bản địa. Huyện Tứ Bình sắp tới không có chợ phiên, một người muốn bán vật phẩm có hai cách, một là đến hiệu cầm đồ bán đứt, một loại khác là tìm tới đội thương hành địa phương. Không chỉ có môn phái tu tiên ở Nam Chiêm Bộ Châu ngày càng lớn mạnh, yêu tộc sinh sôi nảy nở cũng càng thịnh vượng, cuộc sống của người phàm tầng thấp nhất lại khốn khổ hơn nhiều, giữa các châu huyện khác nhau cách trở chồng chất, việc hàng hóa lưu thông chủ yếu dựa vào đội ngũ thương hành ghé qua các nơi, như vậy sau khi đội ngũ đến nơi đạt được mục đích, ngoại trừ việc chọn mua đặc sản, thuận tiện cũng triển khai nghiệp vụ thu mua vật phẩm quý hiếm buôn bán qua lại.
Ninh Tiểu Nhàn ở trong Hoàng phủ từng nghe bọn hạ nhân nói, sáng sớm nay thương đội từ Phong Châu sẽ đến huyện Tứ Bình, lại nghỉ chân ở đây một chút, bổ sung thêm chút hàng hóa rồi lại đi. Trong tay nàng cũng đúng lúc có một vật muốn bán, thương đội là lựa chọn tốt hơn , bởi bất kỳ ai cũng biết, hiệu cầm đồ làm vụ làm ăn nào cũng đều là ăn tươi nuốt sống, đưa đồ vào càng mới càng tốt, tất cả sẽ bị ghi chép thành thứ “Rách nát”, bạc đổi được cũng ít đến đáng thương.
Đồ trong tay nàng, chính là ngọc bội Dương Chi mà Thạch Quý San bại bởi nàng. Ngày hôm qua sau khi Trường Thiên lấy được thứ này, vốn đợi thu hồi vào, Ninh Tiểu Nhàn lại không muốn uổng phí: “Ngươi có thể lấy hạt giống quả nhất nhật ra mà không làm tổn hại đến ngọc bội không? Ngươi có thể đục một cái lỗ nhỏ ở chính giữa, nhưng không thể đục khó coi quá.”
Trường Thiên ngạc nhiên nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Nàng lẽ thẳng khí hùng: “Cầm đi bán a! Trong tay bà cô đây chẳng được dư dả bao nhiêu, đồ tốt như vậy bị phá hỏng trong tay mà không đổi thành tiền mặt thì rất đáng tiếc?” Nếu đường về phía Tây không phải chỉ vài ngàn dặm, vậy nàng phải tích trữ cho nhiều trước, chút bạc trong túi áo này sao đủ dùng chứ? Không thể lấy linh vật như gạo Vân Hương ra cho người khấc thấy trước khi thực lực của bản thân mình tăng lên được. Bà cô ta mặc dù không đọc nhiều sách lắm nhưng vẫn hiểu đạo lý hoài bích có tội đấy. May là người phụ nữ ngốc Thạch Quý San kia đưa món đồ tốt cho nàng, có lý nào nàng lại không cần chứ?
Trường Thiên đời này giao thiệp với các tiên nhân khác, tu sĩ, yêu quái đều dùng linh thạch, khả năng ngân lượng có thể phát huy công dụng thì ít lại càng ít. Hắn không hiểu nói: “Bạc của phàm nhân có gì hiếm có?”
Nàng thở dài một hơi: “Ngươi không quản lý việc nhà đương nhiên không biết của củi gạo dầu muối đắc! Đoạn đường đi về phía tây này của ta, giao thiệp nhiều nhất vẫn là người phàm nha? Vậy còn không thể dùng thứ người phàm ưa thích đến mua bán ư? Đoạn đường ta đi tới, một không trồng trọt, hai không buôn bán, tiền dùng chỉ có càng ngày càng ít. Cầm miếng ngọc bội kia, ta còn có thể đi thêm được ngàn dặm.” Một kẻ bình dân muốn phát tài, hệ số khó khăn không phải quá lớn, nhà Tống tẩu cần cù chăm chỉ trung thực cả đời, cũng chỉ kiếm đủ ấm no.
Ừ, xem ra phải làm chút việc đầu cơ trục lợi, buôn đi bán lại rồi! Thứ đáng tin cậy nhất trên đời này, ở một thế giới khác là tiền giấy đỏ rực, ở chỗ này chính là linh thạch và bạc, đánh chết nàng cũng không tin bạc không có chỗ hữu ích gì!
Trường Thiên nghe xong nhếch nhếch môi, cũng không phản bác, vươn ngón tay ra ấn vào chính giữa ngọc bội. Ngón tay hắn thon dài trắng nõn, nhìn còn đẹp hơn cả nữ nhân, nhưng sau khi chạm vào ngọc bội thì giống như đậu phụ, vô thanh vô tức địa mà xuyên thấu qua!
Lấy đi hạt giống quả nhất nhật ở phần trung tâm, thả vào trong suối Hóa Yêu, phát ra một tiếng “Tõm” trầm đục, hắn nhặt lên thu vào trong ngực, trở tay ném trả ngọc bội lại cho nàng.
Ninh Tiểu Nhàn luống cuống tay chân tiếp nhận, trong lòng cả giận nói, đứa nhỏ phá sản này, ngọc bích giá trị liên thành cũng dám tùy tiện ném lung tung! Nhận lấy xem xét, ngọc bội biến thành ngoài vuông trong tròn, lỗ thủng chính giữa cực kỳ mượt mà, không có chút thô ráp, giống như thợ thủ công cẩn thận mài nhẵn, trong lòng không khỏi thầm khen đại quản gia Trường Thiên này quả nhiên dùng tốt!
Cách tìm thương đội cực kỳ đơn giản, cứ đi vào trong đám người náo nhiệt nhất trên đường cái trong huyện là được.
Dẫn đầu thương đội này là một hán tử gần bốn mươi tuổi tên là Đặng Hạo, vóc người cường tráng, mặt đầy phong sương, thoạt nhìn tướng mạo tuy trung hậu, nhưng vào nam ra bắc hơn mười năm, đôi mắt lại rất biết xem hàng. Trừ việc chọn mua những mặt hàng chủ lực, thương đội còn dựng lều nỉ trước cửa ra vào khách sạn lớn nhất ở bổn huyện, thu mua hàng hóa tư nhân lấy ra giao dịch.
Nhưng ở đây nấn ná cả buổi, người lấy đồ đạc ra bán tuy nhiều, nhưng nói đến giá trị cao lại càng ít. Trong số hàng thương đội thu vào, chỉ có hai nhánh nhân sâm miễn cưỡng đạt tới ba trăm năm tuổi, mấy khối Thanh Điền Thạch phẩm chất cao còn có thể lọt vào mắt hắn.
Dù sao cũng là địa phương nhỏ a, hắn hứng thú rã rời mà thầm nghĩ, nếu thu thêm một canh giờ vẫn không có thứ tốt, thế thì cũng không cần bày trận uổng phí thời gian nữa, ở nơi này nghỉ ngơi hai, ba ngày, chờ mấy mớ hàng hóa cuối cùng đến liền nhổ trại rời đi.
Lúc này đến phiên một tiểu cô nương mặc quần áo vải thô. Đồ vật nàng lấy ra thể tích rất nhỏ, lại dùng một chiếc khăn bình thường gói lại rất chặt. Tiểu nhị chịu trách nhiệm thu hàng nhìn một cái, đưa tay muốn cầm tới, nàng lại tránh ra phía sau, nói: “Vật này là bảo bối gia truyền, không thể gặp sáng, có thể giúp ta thông báo với đầu lĩnh được không?”
Tiểu nhị thu không được vài món coi được, trong lòng đã sớm tức giận, nghe vậy xùy người một tiếng: “Người xếp hàng ở đây, ai không nói trong tay mình là bảo bối gia truyền? Con mắt đầu lĩnh chúng ta rất cao, thứ này của ngươi chưa chắc có thể lọt vào mắt hắn. Nhanh lấy ra định giá, phía sau còn có người khác đang chờ kìa.”
Ninh Tiểu Nhàn nghe thế cũng không tức giận, cười hì hì nói: “Vậy vị đại ca này, ta và ngươi đánh cuộc, nếu như đầu lĩnh chướng mắt bảo bối gia truyền này của ta, ta sẽ cho ngươi mười lượng bạc, ngược lại ngươi phải bồi thường cho ta mười lượng, thế nào?”
Mười lượng bạc không phải là số lượng nhỏ, tiểu nhị này làm việc hơn nửa tháng mới có thể kiếm được số tiền này. Hắn thấy tiểu cô nương này khẩu khí không nhỏ, nghĩ rằng có chút chỗ dựa, Đặng Hạo đi tới liền cười nói: “Cược! Ta chính là đầu lĩnh Đặng Hạo, khẩu khí của cô nương không nhỏ, xin giao đồ vật cho ta xem một chút đi.”
Nàng không tháo khăn lụa ra, chỉ vén lên một góc nhỏ lên hướng về phía hắn. Tiểu nhị đã trông thấy, sắc mặt Hạo ca bỗng dưng thay đổi, sau đó lại nghiêm túc mời cô nương này đến phía sau khách sạn. Hắn sững sờ một chút, thầm nghĩ không tốt, xem ra phải mua cược mất rồi. Hôm qua thương đội vừa phát tiền công, mấy lượng bạc này còn chưa để nóng túi quần mình vài ngày lại sắp bay mất.
Sau khi Đặng Hạo thấy được một ít chút luồng sáng óng ánh, trong lòng rất mừng rỡ. Hắn mời Ninh Tiểu Nhàn vào gian phòng trong khách sạn, sau đó lại nhận lấy ngọc bội cẩn thận xem xét, càng xem càng vui mừng. Khối ngọc này ôn nhuận, cứng cáp, tinh tế, oánh ánh tinh khiết, lại có vầng sáng như mỡ đông, mặc dù ở tháng bảy giữa hè, xoa vào lại có một cảm giác mát lạnh, hiển nhiên là dương chi bạch ngọc thượng đẳng nhất, từ trong ra ngoài không tìm được chút khuyết điểm nhỏ nào.
Đó vẫn chưa phải là giá trị lớn nhất của nó. Hắn đi buôn đã lâu, bình thời cũng có chút tiếp xúc với môn phái tu tiên, biết những nhân vật thần tiên này còn cần một loại ngọc đặc thù —— linh ngọc. Trong ngọc thạch chỉ vẻn vẹn có một số lượng rất ít có chứa linh khí, nó gọi là “Thông linh bảo ngọc” , có thể dễ dàng dẫn thần thông vào, các tu sĩ dùng nó để chế tác ngọc phù có uy lực cường đại, chức năng đặc thù.