Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 2 - Chương 33: Sự chấp thuận của Trường Thiên



Edit: Tuyết Y
Beta: Tiểu Tuyền

Nàng ra khỏi Thần Ma Ngục, đốt sáng ngọn đèn trên bàn. Lúc này sắc trời mờ mờ, không thích hợp đi ra ngoài nữa, đây lại là Hoàng phủ nhiều người lắm mắt, nàng cũng không nán lại trong Thần Ma Ngục quá lâu để tránh chọc người sinh nghi.

Nhưng nàng không biết, lúc này đã có một đôi mắt nghi hoặc nhìn về nơi này.

“Gian phòng của Ninh cô nương vẫn không có ai ra vào, sao mới vừa rồi lúc ta gõ cửa thì không ai trả lời, nhưng bây giờ lại sáng đèn rồi?” Vừa ăn xong canh bế môn đúng lúc là bạn học tiểu Quyền. Hắn tự nói với mình, Hoàng phủ có chúng tu sĩ trấn giữ, khả năng yêu quái xâm phạm vào cực kỳ nhỏ bé, nhưng dù vậy hắn vẫn không quá yên tâm. Chần chừ một lát, hắn vẫn tiến lên gõ cửa.

Triều Vân Tông đối với việc tu luyện của đệ tử quản lý vô cùng nghiêm khắc, hắn thân là đệ tử thân truyền của chưởng môn, nên bài học phải kiểm tra tương đối nhiều hơn, đã nhiều năm chưa trở về huyện Tứ Bình. Sau khi ăn xong, hắn nói chuyện cùng ngoại tổ phụ một lát, lão nhân gia thì cảm thấy có chút mệt mỏi, cần nghỉ ngơi. Lúc này Thạch Quý San còn đang nổi nóng, trốn trong phòng đóng cửa không ra, đương nhiên sẽ không tới quấn lấy hắn. Quyền Thập Phương lại lững thững đi dạo trong phủ, chẳng biết tại sao lại đi dạo vào trong tiểu viện này.

Ngay cả chính hắn cũng không biết, vì sao trước sau mới gặp mặt ba lần mà hắn lại thường xuyên nhớ đến tiểu cô nương này, ngóng trông trò chuyện với nàng.

“Két” một tiếng, cửa mở ra, lộ ra gương mặt thanh tú kia, vừa thấy là hắn, nàng đã nở một nụ cười hào phóng, xem ra nàng vẫn khỏe mạnh hết thảy. Gia đình giàu có đều dạy nữ nhi phải cười không được hở răng, nhưng bộ dáng nàng lộ ra một hàm răng ngà còn mang theo ba phần dí dỏm, có một hương vị khác. Hắn còn chú ý tới, lúc nàng bắt đầu cười, bên má phải có một lúm đồng tiền nho nhỏ.

“Nguy hiểm thật! Chậm một bước nữa là bị bắt tại trận rồi!” Ninh Tiểu Nhàn thở phào nhẹ nhõm trong lòng, hoàn toàn không biết bạn học tiểu Quyền vừa rồi đã đến gõ cửa một lúc. “Quyền sư huynh, có việc sao?”

Đây cũng là lần đầu tiên Quyền đại soái ca chủ động tìm nữ hài nhi nói chuyện, mà sau khi gõ cửa không suy nghĩ, hắn lại không biết nên nói gì.

Hắn cái khó ló cái khôn, ho nhẹ một tiếng: “Hiện giờ thế đạo không yên ổn, Ninh cô nương một thân một mình đi xa nhà, là muốn đi đâu?”

“Miền tây Nam Chiêm Bộ Châu, đến nhờ vả thân thích.” Cái cớ này thật sự là cặn bã đến buồn nôn, có ai có thể dạy nàng một lý do tốt hơn không?

“Xa như vậy!” Hắn nhăn đôi mày thon dài, lúc này thực sự bị kinh sợ rồi, “Vậy đâu chỉ đi nghìn vạn dặm, cho dù là ngự kiếm phi hành không ngừng nghỉ chút nào, sợ rằng cũng phải mười mấy ngày. Huống chi, trên đường này nhiều biến cố, muốn trực tiếp ngự kiếm bay đến Tây Bắc cũng không thực tế, Ninh cô nương ngươi. . . . . .”

Có ai có không muốn sống mà đến nhờ cậy thân thích? Trên người Ninh cô nương có chút bí mật. Bất quá, những điều này hắn không có quyền đi quản.

“Nếu như đi bộ thì cần bao lâu?” Nàng cũng muốn bay đi nha, ngồi lên trực thăng hơn mười ngày thì tính là gì! Nhưng biết làm sao được, một là nàng không có cánh, hai nàng không có pháp lực, chỉ có thể dựa vào tốc độ nhanh như rùa của mình mà đi tới.

Hắn vẫn chưa từng cân nhắc qua vấn đề này, cho dù là hắn cũng chưa ngự kiếm bay qua khoảng cách xa như vậy. Hắn trầm ngâm nửa ngày mới nói: “Nếu như kể cả sông núi quanh co vòng vèo khúc chiết, ít nhất cũng phải mất mấy năm mới đến, nếu trên đường lại gặp phải chút cản trở… A, Ninh cô nương, ngươi làm sao vậy?” Hắn vội vàng dừng lại, bởi vì sắc mặt cô nương đối diện đột nhiên xanh mét.

Mấy… Năm! Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên cảm thấy cả người đều không xong rồi.

Nàng căn bản không có khái niệm không gian cụ thể đối với Nam Chiêm Bộ Châu, chỉ biết là khối đại lục này rất khổng lồ, lại không nghĩ rằng diện tích lãnh thổ lại bao la như vậy. Mẹ nó, từ duyên hải Đông Nam Trung Hoa đến nội địa Tứ Xuyên ở Tây Nam, lộ trình đại khái hơn hai ngàn cây số, đi bộ khoảng chừng hai tháng là đến, mà thời gian phải tốn hao của lần đi về phía tây này rõ ràng nhiều hơn lộ trình đó gấp mười hoặc nhiều hơn như thế! Đêm dài sợ nhiều mộng, việc thân thể nhỏ bé này của nàng mất ở trên đường đi về phía tây, chẳng phải là chuyện bất cứ lúc nào sao?

Trường Thiên ngươi đúng là hại người rất nặng, chôn chân thân mà thôi, ngươi chôn đến nỗi tận chỗ xa nhất phía Tây Nam Chiêm Bộ Châu sao?

Quyền Thập Phương thấy sắc mặt nàng trắng bệch, không nói câu nào, trong lòng liền không nỡ. Hắn do dự liên tục, mới mở miệng nói: “Đi về phía tây nguy hiểm rất lớn. Ninh cô nương, nếu ngươi không chê, cứ ở huyện Tứ Bình đi, ta sẽ bảo ngoại tổ phụ chăm sóc nhiều hơn.”

Ninh Tiểu Nhàn cúi thấp đầu, cho dù hiện tại vướng mắc đầy bụng, nhưng khi nghe nói thế trong lòng cũng không khỏi được tuôn ra một sự ấm áp. Quyền sư huynh quả nhiên là người tốt, đối với người xa lạ bèo nước gặp nhau cũng tỉ mỉ như vậy. Trong lòng nàng có một giọng nói điên cuồng gào thét: “Ở lại, ở lại thôi ! Đừng mò đường đi phía Tây mà chịu chết, an an ổn ổn ở chỗ này, không buồn không lo mà qua cả đời!”

Trong Thần Ma Ngục, Trường Thiên lạnh lùng nhìn Quyền Thập Phương, nheo mắt lại, không nói lời nào.

Quyền Thập Phương thấy nàng cúi đầu không nói, trong lòng biết nàng có nỗi khổ tâm, cũng không khuyên nữa, hàn huyên mấy câu rồi đứng dậy cáo từ.

Bên trong phòng nhất thời yên lặng, nàng đứng dậy rót chén nước.

Lúc này giọng Trường Thiên vang lên, trong trẻo lạnh lùng, giống như giọng nói nàng nghe được lúc vừa gặp mặt: “Ngươi còn chưa đi xa, hiện tại hối hận quay đầu vẫn còn kịp.” Ngừng một chút nói, “Ở lại chỗ này, không hẳn không phải một lựa chọn tốt.”

Nàng hỏi: “Như vậy còn ngươi? Ngươi thì phải làm sao đây?”

Trường Thiên trầm mặc.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn cái chén trong tay, lúc này không gió, mặt nước trơn nhẵn như gương, chiếu ra khuôn mặt nàng. Sau khi bước lên con đường đi về phía tây, cuộc sống của nàng có thể giống như một ấm nước sôi hay không?

Qua thật lâu, nàng đột nhiên nở nụ cười: “Thật là buồn lo vô cớ. Đi hai nghìn dặm cũng là đi, đi hai vạn dặm cũng là đi. Nếu như ông trời già thật sự muốn thu ta, nói không chừng đi hai trăm dặm ta liền mất mạng. Nghĩ nhiều như vậy làm gì?” Vả lại nàng cũng không phải là Đường Tăng kia, sẽ không suốt ngày có yêu quái nhớ thương muốn bắt nàng tới ăn thịt. Nàng chỉ cần cẩn thận một chút, khiêm tốn một chút, chưa chắc không có cơ hội đến nơi an toàn.

“Chúng ta vẫn đi về phía tây, quyết định như vậy đi.” Một câu trước nàng còn nói như chén đinh chặt sắt, câu sau đã lộ ra chân tướng, “Có điều một nữ tử yếu ớt như ta nếu không từ gian nan khốn khổ, bôn ba thiên sơn vạn thủy giúp ngươi tìm về chân thân, ân tình này to lắm nha. Ngươi lấy cái gì cảm tạ ta?”

“Bổn quân chẳng phải đã đồng ý với ngươi, đưa ngươi trở lại thế giới trước đây ư?” Một chỗ nào đó trong đáy lòng của hắn âm thầm thở dài một hơi.

“Đây chính là hiệp ước không bình đẳng định ra lúc ta không biết tình hình! Nghiêm trọng xâm phạm quyền biết ơn của ta!” Nàng kêu gào nói, “Chỉnh sửa điều khoản lại lần nữa.”

“Không được ! Bổn quân từ trước đến giờ nhất ngôn cửu đỉnh.”

Nàng đã sớm ngờ tới việc hắn sẽ nói như vậy rồi: “Đường đường thần thú lại không biết xấu hổ khi dễ một phàm nhân như ta? Không chỉnh sửa lần nữa cũng được, nhưng ngươi ít nhất phải đền bù tổn thất.” Nàng đảo tròng mắt, “Ngươi phải đồng ý với ta một chuyện!” Nghệ thuật đàm phán là thế đấy, hắn cự tuyệt ngươi một lần, nhưng sẽ ngại cự tuyệt ngươi lần thứ hai.

“Chuyện gì?”

Nàng lắc đầu: “Bây giờ ta còn chưa nghĩ ra được. Nhưng ngươi phải cho ta một lời chấp thuận, sau này lúc ta xin ngươi làm chuyện này, không cho phép ngươi chối tới chối lui.”

Nàng sợ Trường Thiên không đồng ý, lại vội vàng nói: “Ngươi yên tâm, chuyện ta muốn ngươi làm nhất định rất đạo nghĩa, sẽ không cần tính mạng của ngươi, cũng không để ngươi tự hại mình, càng sẽ không buộc ngươi lấy nữ nhân không đứng đắn.” Ơ, những lời cuối cùng này sao lại buột miệng ra thế?

Hiển nhiên hắn tự động không để ý đến những lời này, trầm ngâm một hồi lâu, mới nghiêm túc đáp: “Được!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.