Khải Minh bắt gặp ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Dương Kiệt nhìn mình,
Khải Minh nghĩ thầm “Sắp có chuyện
đây!”
“Dương Khải Minh, ngươi tự phế tu vi, chặt một tay và cút khỏi Dương gia cho
ta!” Dương Kiệt trừng mắt nhìn Khải Minh.
“Nà ní,cái nồi gì thế?” Khải Minh nhíu mày suy nghĩ.
“Dương Kiệt ngươi quá lắm rồi!” Dương Hùng tức giận nói.
“Ha ha đúng, ta quá đáng lắm đấy, ngươi dám làm gì ta.” Dương Kiệt vểnh mặt lên nói.
“Ngươi đừng tưởng ta không dám làm gì ngươi!” Dương Kiệt vỗ một chưởng lên bàn.
Quả thật Dương Kiệt có thế lực chống lưng nên Dương Hùng không làm gì được, nhưng đến nước này Dương Hùng thà chết chứ không thể nhịn được nữa.
“Này Liệt Dương, à nhầm Dương Kiệt, ta nói này, nãy giờ ta có làm cái mô teo gì đâu, chỉ xem trò vui thôi mà, thế éo nào mà lại dính dáng với ta!” Khải Minh xen vào nói.
“Bởi vì tại ngươi, do Ánh Tuyết thích ngươi cho nên không thích ta, ngươi mau làm theo lời ta nói, còn không là chết.” Dương Kiệt tiếp tục trừng mắt nhìn Khải Minh.
“Con m* nó cái tình tiết chó má gì thế này.” Khải Minh âm thầm chửi.
Bắt gặp ánh mắt đó Khải Minh muốn xông lên móc cặp mắt đó ra cho bỏ ghét, nhưng Khải Minh cố bình tĩnh.
“Được ta đi, còn phế gì đó ta không làm, nhưng nếu ngươi có cần phế liệu gì thì ta có thể cho!” Khải Minh cười cười nói.
“Ngươi không phế tu vi thì đừng hòng rời khỏi Dương gia.” Dương Kiệt nở nụ cười đầy âm mưu.
“Sao, ta nghe không rõ, ngươi vừa nói gì cơ?” Khải Minh giả ngốc.
“Ta nói ngươi không tự phế tu vi thì đừng mơ rời khỏi đây.” Dương Kiệt tức giận quát.
“Gì cơ, à rồi sao ngươi cản được ta à?” Khải Minh liếc liếc xung quanh nói.
“Ngươi thử xem?” Dương Kiệt ánh mắt đầy sát khí nói.
“Phụ Thân cho ta hỏi cái này?” Khải Minh nhìn Dương Hùng.
“Có chuyện gì con nói đi!” Dương Hùng ánh mắt lo lắng nói.
“Làm Thiếu Tộc Chủ được gì ạ?” Khải Minh tò mò hỏi.
“Trở thành Thiếu Tộc Chủ thì chính thức trở thành Gia chủ tương lai, được gia tộc hổ trợ tài nguyên tu luyện, cùng với một yêu cầu.” Dương Hùng nhìn Khải Minh trả lời.
“Ít vậy à!” Khải Minh bĩu môi.
Nguyên là Khải Minh hỏi xem Thiếu tộc chủ có quyền hạng chó má gì, mà tên Dương Kiệt này ra oai thế.
“Ngươi mau thực hiện lời ta nói đi!” Dương Kiệt nóng lòng.
“Cầu ngươi tha cho Khải Minh.” Ánh Tuyết đôi mắt ước đẫm.
“Ha ha, muốn ta tha được thôi ngươi phải lấy ta, nhưng hắn nhất định phải phế.” Dương Kiệt nở nụ cười dâm tiện với Ánh Tuyết, xong quay qua Khải Minh.
“Mẹ nó chứ, phế phế, phế cái quần què à!” Khải Minh tức giận quát.
“Ngươi được, ngươi không sợ chết à.” Dương Kiệt giọng điệu khinh bỉ.
“Rồi nàm sao, có tin ta đấm ngươi không trượt phát lào không.” Khải Minh cười cười.
“Ngươi chán sống rồi!” Dương Kiệt tức giận.
“Có vẻ vậy, à mà ngươi có tên kia chống lưng nên mới ra oai như vậy à.” Khải Minh chỉ về một phía nói.
“À để xem, tên Mãnh Hổ, tu vi Kim Đan Cảnh Bát Tầng, ồ ồ khá đấy!” Khải Minh vô tư nói như là Kim Đan Cảnh trong mắt hắn chỉ là một người bình thường.
“Sao, sao hắn biết được?” Dương Kiệt sững sờ.
Nghe Khải Minh nói những người ở đây cũng sững sờ, chợt có một tên bên trong bước ra, hắn nhìn sơ qua cũng khá lớn tuổi, mang theo khí thế chết chóc cùng với khuôn mặt hung ác, tựa như hắn có thể giết người bất cứ lúc nào, toả ra khí thế làm những người ở đây có cảm giác như có một cỗ lực lượng đè ép họ.
“Ngươi khá lắm, ta đã cẩn thận giấu khí tức nhưng ngươi có thể phát hiện được.”
Mãnh Hổ giọng nói đầy sát khí.
“Giết hắn ngay cho ta!” Dương Kiệt tức giận chỉ tay về Khải Minh, ra lệnh cho Mãnh Hổ.
Mãnh Hổ không nói gì chuẩn bị lao vào Khải Minh, thì chợt Khải Minh lao đến hắn.
Khải Minh lấy Huyền Băng Kiếm chém về Mãnh Hổ.
Mảnh hổ vận dụng linh lực đưa kiếm lên chống đỡ nhưng, kiếm gãi Mãnh Hổ bị chẻ làm hai.
Khải Minh đứng vuốt vuốt thanh kìm nhìn Dương Kiệt mang vẻ chán nản.
“Hắn quá yếu, Kim Đan Cảnh Bát Tầng quá ra cũng vậy!”
“Ngươi…..ngươi, quái vật,….” Dương Kiệt lắp bắp.
Không chỉ Dương Kiệt mà những người ở đây cũng quá bất ngờ, họ đang kinh ngạc, một số thì há hốc mồm nhìn Khải Minh, bọn họ không thể tin vào mắt, vừa rồi khí thế của tên kia ai cũng nhận được, hắn quá mạnh, mạnh hơn tất cả những người ở đây, ấy thế mà Khải Minh chỉ một chiêu hơn nữa còn chẻ đôi tên đó ra, bọn họ đều có chung một ý nghĩa đây là mơ, tất cả là mơ không phải sự thật.
“Con, con,,,, hắn là Kim Đan Cảnh đấy, còn vừa giết Kim Đan Cảnh!” Dương Hùng giọng lắp bắp.
“Đúng vậy, mà phải nói là Kim Đan Cảnh Bát Tầng mới đúng.” Khải Minh vô tư như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Ngươi….ngươi,…. đây không phải sự thật, đúng, chỉ là mơ không phải sự thật!” Dương Kiệt thụt lùi khụy gối xuống, giả vờ gần tất cả chỉ là giả.
Lúc này Khải Minh đến bên cạnh xác Mảnh Hổ tìm tòi gì đó, bỗng Khải Minh la lên.
“Chết toi rồi, tên này là Trưởng lão nội môn của Thanh Vân Tông, phiền phức đây, chí ít cũng hỏi hắn người ở đâu chứ, thấy cũng sợ, mà thôi cũng kệ.”
Khải Minh quay lại đi đến bên Dương Kiệt tung một đá vào Đan điền của hắn.
“Ngươi dám phế ta, ta liều chết với ngươi.” Dương Kiệt nằm lăn lộn la.
“À thế hả?” Khải Minh rút kiếm ra cho hắn thêm một nhát thế là hắn có một tay.
“Ê ê, không muốn sống thì lên đây, ta chấp hết các ngươi, muốn hội đồng hay solo đây?” Khải Minh thấy đám Nhị trưởng lão cùng Tam trưởng lão có ý muốn lao lên, liền nở nụ cười mỉa mai nói rõ.
Qua một thời gian chả có ai trả lời, Khải Minh đi lên chỗ Lão tổ, cấm một kiếm vào sâu bàn Lão tổ Khải Minh cười mỉm nói.
“Ta muốn làm Thiếu Tộc chủ, ông có ý kiến gì, có ý kiến gì thì giải quyết ngay và luôn!”
Cái này là Uy hiếp trắng trợn mà.
“Ngươi không được vô lễ với Lão tổ!” Tam trưởng lão như vớ được cọng dây cứu mạng khẩn trương đứng dậy quát.
“Lão tổ là cái gì, trong mắt ta lão già này Không tồn tại, ngươi có ý kiến gì à?” Khải Minh rút kiếm nhìn về Tam trưởng lão.
Tam Trưởng lão thấy Khải Minh rút kiếm ra nhìn mình thì sống lưng ớn lạnh, liền ngồi xuống.
Hắn tiếp tục nhìn về phía Lão tổ.
“Được ta tuyên bố bãi bỏ chức vị Thiếu tộc chủ của Dương Kiệt, Dương Khải Minh sẽ là vị Thiếu tộc chủ tiếp theo.” Lão tổ Dương Khiêm bắt gặp ánh mắt sắt lạnh của Khải Minh liền đứng lên tuyên bố.