Khải Minh bước vào phòng nghị sự gia tộc hét lớn.
“Tên nào bảo ta là phế vật, còn cho người không cho ta vào Dương gia nữa.”
“Kẻ nào gây rối ở Dương gia ta, là,…. là con à!” Dương Hùng định chửi gì đó, chợt thấy Khải Minh liền nhẹ giọng ngồi xuống.
Tự nhiên có kẻ đá văng cửa của Phòng hội nghị gia tộc, còn la lối om sòm, Làm mấy Trưởng lão tức giận, khi nhận ra là Khải Minh làm một số người thì cười thầm trong lòng, một số lo lắng.
“Khải Minh ngươi làm vậy là có ý gì?” Nhị Trưởng lão nhìn Khải Minh tỏ vẻ giận giữ quát lên.
“Đúng đấy ngươi làm vậy là có ý gì, muốn phản à?” Tam Trưởng lão hướng phía Khải Minh lớn giọng nói, cố ý cho bọn người ở đây nghe.
“Khải Minh con làm vậy là có ý gì, mau xin lỗi mọi người đi!” Dương Hùng nhìn Khải Minh khuôn mặt lo lắng nói.
“Tuổi nhỏ bồn bột mà, bỏ qua chuyện này đi, chúng ta lo việc chính trước mắt kìa.” Đại trưởng lão giọng khàn khàn nói.
“Ta muốn nghe xem hắn trả lời thế nào về việc này?” Nhị Trưởng lão lên tiếng.
Lúc này Khải Minh rất ư là hối con m* nó hận, tại sao mình không xem bản đồ để biết bên trong là ai để dễ giải quyết, đằng này xông vào như một tên côn đồ, quá mất mặt, Khải Minh lắc lắc đầu, làm như thế chỉ tổ thanh danh của mình lại thấp, giờ nổi điên giết bọn này mà không có lí do thì người sẽ đời khinh bỉ.
Khải Minh lúc này chỉ nghĩ được có 3 phương pháp để giải quyết việc hiện tại:
Thứ Nhất: Tiếp tục hổ báo tên nào có ý kiến thì đập, quậy banh nhà lồng chợ.
Thứ Hai: giết sạch đám người phiền phức kia.
Thứ Ba: cúi đầu xin lỗi đám người ấy.
Khải Minh tất nhiên không bao giờ đụng tới cái thứ ba rồi, thứ hai càng không, hắn không muốn giết bọn này, không phải không muốn giết bọn này mà là chưa đến lúc.
Khải Minh nghĩ đã đâm lao rồi thì theo thôi, hắn dùng cách thứ nhất nhưng với mức độ vừa phải.
“Vâng!, là ta lỗ mãn, lúc nãy vào đây không cẩn thận làm hư cái cửa, còn câu nói lúc đầu ta nói là mắng 2 tên gác cổng ở ngoài!” Khải Minh đưa ra một lời nói dối phải gọi là tuyệt con m* nó vời.
“Yên tâm đi, cánh cửa ta sẽ đền gấp năm lần được chứ!” Khải Minh cười cười nói, tiền bây giờ đối với hắn không thiếu, chỉ có điều Khải Minh băn khoăn mãi “Tiền nhiều để làm gì a.”
“Khải Minh đã nói vậy rồi mọi người có ý kiến gì không?” Dương Hùng nhìn lướt qua đám người nói.
Một lúc sau, thấy không ai lên tiếng, Dương Hùng ra hiệu cho Khải Minh ngồi vào một chỗ ngồi gần Ánh Tuyết, rồi tiếp tục nói về vấn đề gia tộc, và Đại Hội Tông Tộc.
“Theo ta đề nghị, nên để cháu trai ta là Dương Kiệt tu vi Luyện Thể Cảnh Thất Tầng, một trong số những thiên tài trong Thanh Dương Thành này làm Dương gia Thiếu Chủ đi!” Nhị Trưởng lão cười cười vuốt ve bộ râu tự hào nói.
“Ta thấy lời đề nghị của Nhị Ca là rất được đấy, tu vi của Dương Kiệt ở Thanh Dương Thành này là hiếm đấy.”
Lúc này Khải Minh đứng một bên cười thầm trong bụng, ôi,mới Luyện Thể Thất Tầng mà gọi là thiên tài. ( Mi Tưởng ai cũng như mi có Hệ Thống nghịch thiên à)
“Ta Chấp nhận!” Lão tổ Dương gia Dương Khiêm lên tiếng.
“Cảm ơn lão tổ, nhưng ta có một yêu cầu xin lão tổ thực hiện a.” Dương Kiệt mở lời, nở nụ cười bỉ ổi.
“Ngươi có yêu cầu gì?” Lão tổ Dương Khiêm nhìn Dương Kiệt hỏi.
“Ta,….. ta muốn lấy Ánh Tuyết làm thê
tử.” Dương Kiệt nở nụ cười dâm dê nhìn về phía Ánh Tuyết.
Khải Minh giật mình, tên này có ý với Ánh Tuyết ư.
Tuy Khải Minh trong lòng nổi lên một cơn lửa giận, nhưng bộ mặt vẫn lạnh như băng nhắm mắt an thần, đừng đùa nhiệm vụ khốn nạn của Hệ Thống lúc trước còn kia kìa.
“Chuyện này,….. ta làm không được!” lão Tổ Dương Khiêm nhìn Dương Kiệt nói.
“Tại sao?” Dương Kiệt ánh mắt có hơi giận giữ hỏi.
“Nàng không phải người Dương gia, chuyện này ta không quyết định được.” lão Tổ Dương Khiêm ánh mắt sâu xa nói.
“Ánh Tuyết, nàng chịu làm nữ nhân của ta chứ?” Dương Kiệt hướng về chỗ Ánh Tuyết hỏi.
“Xin lỗi, ta không thích ngươi!” Ánh Tuyết khuôn mặt lạnh băng nói.
“Ngươi, ngươi có tin ta diệt cả gia tộc của ngươi không!” Dương Kiệt hét lớn.
“Nà ní, cái mô teo gì thế kia?” Khải Minh nghĩ thầm, tên này không tán gái đổ được quay sang uy hiếp à.
“Ngươi, ngươi…. ” Ánh Tuyết lắp bắp trừ mắt về phía Dương Kiệt.
“Ngươi không từ chối được đâu, ta đã kết thân với một thế lực phản đối phụ thân ngươi trong diệp gia rồi, chỉ cần một mồi lửa phụ thân ngươi chắc chắn sẽ bại.” Dương Kiệt nở nụ cười gian nói.
Ánh Tuyết hoảng sợ ngồi bệt xuống đất, nhìn Khải Minh.
Dương Kiệt bắt gặp ánh mắt của Ánh Tuyết nhìn Khải Minh liền nổi lên một cơn tức giận.
Khải Minh đang nhắm mắt nghe cuộc trò chuyện thì bỗng nhiên có một luồng sát khí vây lấy Khải Minh.