Lúc này thì Khải Minh hắn đang dừng chiếc Siêu xe của hắn trên không trung của một sâm lâm nào đấy.
Hắn thì đang chú tâm quan sát một trận chiến ở phía dưới, một trận chiến vô cùng kịch liệt.
Ở phía dưới hắn là hai nhóm người đang kịch liệt chiến đấu, tu vi của nhóm người này thì đa số đều là Đồ cảnh và Võ cảnh, chỉ có vài Sĩ cảnh dẫn đầu bọn họ.
Tình trạng của hai nhóm người này là một bên bỏ chạy, một bên truy sát.
Hai nhóm người, một bên mặc trang phục màu xanh ngọc, một bên mặc trang phục màu đen viền đỏ.
Nhóm trốn chạy chính là nhóm mặc trang phục màu đen có viền đỏ, nhóm còn lại là nhóm đang truy sát.
“Đứng lại, các ngươi mau giao Linh Diệp thảo ra đây, bọn ta sẽ cho các ngươi một con đường sống!” Một tên mặc áo màu xanh ngọc, khoảng hai mươi lăm tuổi, nói.
Cả nhóm đang trốn chạy kia không quan tâm lời của tên này nói, chỉ tập trung dùng hết sức lực, chạy về phía trước.
Nhóm người mặc trang phục màu đen viền đỏ chỉ có mười một người, trong khi nhóm người bên kia lại có đến hai mươi ba người, chỉ xét về nhân số thôi, liền không chống đỡ nổi rồi, mà còn, thực lực của đám người áo xanh ngọc còn cao hơn một bậc.
Theo tình hình, chỉ không bao lâu, tất cả nhóm người áo đen viền đỏ liền bị bao vây.
“Sư tỷ, người mau cùng mọi người chạy đi, đệ ở lại cản chân bọn chúng!” Bất thình lình, từ trong đám người trốn chạy, một thiếu niên khoảng chừng mười tám tuổi, quay ngược trở lại, lao vào trong đám người đang đuổi theo chém giết.
“Không, đệ không thể nghĩ bậy như vậy, mau trở lại đây cho ta!” Một thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi từ trong đám người trốn chạy, gào khóc, vô cùng lo lắng, ý định là muốn quay trở lại, cứu vị thiếu niên kia.
Nhưng vị thiếu nữ kia đã được mấy người chạy cùng, đánh ngất nàng và mang nàng chạy xa về phía trước.
“Công Pháp Tinh Giai sơ cấp, Bạo Quyền!” Vị thiếu niên kia thấy mọi người đã chạy xa, liền nở một nụ cười mãn nguyện, hắn hướng về đám người, tung ra một chiêu.
“Sư tỷ, nếu có kiếp sau, đệ nguyện luôn luôn bảo vệ tỷ!” Vị thiếu niên ấy nói thêm một câu.
Khải Minh thấy vị thiếu niên này chỉ có tu vi Đồ cảnh ngũ tầng, còn cái tên dẫn đầu đám người áo xanh ngọc truy sát, có tu vi là Sĩ cảnh nhị tầng, nếu hai người gặp nhau, vị thiếu niên này chắc chắn không có con đường sống.
Hắn thấy vị thiếu niên kia cũng tội, đang toan định nhảy xuống cứu vị thiếu niên kia, thì bất ngờ âm thanh hệ thống thông báo vang lên.
Nghe xong âm thanh thông báo của hệ thống, Khải Minh chỉ có thể tiếc nuối và tỏ lòng xin lỗi với vị thiếu niên kia.
Lúc này, thì quyền chưởng của vị thiếu niên kia cũng đến với tên dẫn đầu đám người kia, chỉ thấy hắn khinh thường tung ra một quyền, một quyền nhìn như vô cùng nhẹ nhàng, nhưng nó lại ẩn chứa sức mạnh của Sĩ cảnh, khiến cho vị thiếu niên kia văng xa hơn hai mươi mét, đập vào một tảng đá, sinh cơ tiêu tán.
“Tiếp tục đuổi theo!” Tên dẫn đầu ra lệnh cho những người phía sau mình, tiếp tục đuổi theo, hắn và đám người kia cũng mặc kệ, không thèm quan tâm vị thiếu niên kia đã chết hay còn sống, bởi vì bọn họ cũng thừa biết, một Đồ cảnh, chịu một kích của Sĩ cảnh, bây giờ không chết, nhưng ắt hẳn sẽ không thể nào sống lâu.
Trải qua thời gian khoảng chừng mười hơi thở, đám người kia liền khuất dạng, Khải Minh mới từ từ trên không trung, đáp xuống bên cạnh của vị thiếu niên kia.
âm thanh hệ thống vang lên.
“Có! Sử dụng đi! Xin lỗi anh bạn, những chuyện của ngươi sau này, ta sẽ giải quyết thay ngươi!” Khải Minh trả lời hệ thống, xong nhìn vị thiếu niên kia nói.
Âm thanh thông báo của hệ thống vừa dứt, bất ngờ có một luồng sáng từ mi tâm của vị thiếu niên kia, xông thẳng vào mi tâm của Khải Minh.
Khải Minh hơi nhăn nhó mặt mày một chút, luồng ánh sáng kia chính là ký ức của vị thiếu niên kia, nhưng do trước đây Khải Minh cũng đã từng nhận được một phần ký ức của chủ củ thân thể này, nên lần này không có ảnh hưởng mấy.
Thẻ Thế Thân có tác dụng thay thế một người, dù cho người đó là nam hay nữ, già hay trẻ, thì khi sử dụng thẻ thế thân này, sẽ chính thức thay thế vị trí của người đó.
Nguyên lai vị thiếu niên kia tên là Tiêu Phàm, Đại thiếu gia của Tiêu gia, ở Linh Thiên thành, Kim Tuyền quốc.
Mà vị thiếu niên này tư chất cũng rất kém, không có thiên phú, cho nên đã mười tám tuổi mà chỉ có tu vi Đồ cảnh ngũ tầng.
Cũng vì tư chất thấp kém, nên ở gia tộc, vị thiếu niên này cũng không có địa vị cao, nếu không có phụ thân hắn và cô cô hắn che chở, ắt hẳn hắn đã bị trục xuất khỏi gia tộc từ lâu.
Thanh âm thông báo từ hệ thống liên tục vang lên.
Khải Minh lục lọi và sắp xếp mớ ký ức hỗn loạn kia, nguyên lai tên Tiêu Minh này là đệ tử ngoại môn của Vân Huyền tông, mấy ngày trước đi cùng với một số đệ tử ngoại môn khác của Vân Huyền tông, đến đây lịch luyện, trong một lần vô tình, cũng có thể xem là may mắn, một người trong nhóm đã tìm được một cây linh dược cấp bảy, một loại linh dược vô cùng trân quý.
Nhưng không may, trong lúc vừa hái xuống xong, bất thình lình không biết từ đâu ra, một nhóm người của Linh Vân tông, nhảy ra trành giành linh dược của họ, lời qua tiếng lại không thành, rốt cuộc người Linh Vân tông liền động thủ, do đệ tử Vân Huyền tông nhân số ít hơn và thực lực kém hơn, cho nên bọn họ liền phải trốn chạy.
Mọi chuyện diễn ra tiếp theo thì như là Khải Minh đã thấy trước đó vậy đấy.
Khải Minh nhìn cơ thể của Tiêu Phàm, nghĩ nghĩ một hồi, hắn liền châm một mồi lửa, hoả thiêu vị thiếu niên kia.
Hắn cũng muốn an táng vị thiếu niên kia đàng hoàng, nhưng nơi này là giữa sâm lâm, yêu thú vô số, lỡ chẳng may bị yêu thú mạnh mẽ, ngửi thấy mùi máu đào lên, như vậy chẳng phải tội cho thân thể của Tiêu Phàm sao.
Làm xong hết thảy, hắn lại gọi ra Siêu xe, hướng về phương hướng đám người bỏ trốn, đuổi theo.
Trên Siêu xe, Khải Minh tò mò kiểm tra số đan dược mà lúc trước hắn nhận được từ nhiệm vụ, hắn thấy tên đan dược có liên quan đến cảnh giới ở đây, nên bèn xem thử tác dụng của chúng.
Ví dụ: Đan dược Đồ cảnh, chỉ tác dụng với những người có tu vi đang là Đồ cảnh, không hề có tác dụng với những tu vi khác, Võ cảnh, Sĩ cảnh, Sư cảnh cũng đều là như vậy!> Hệ thống giải đáp.
“Ha ha, như vậy thì quá tốt rồi, ta còn cứ tưởng là phải tu luyện lại từ đầu chứ,!” Khải Minh cười muốn nở hoa, hắn còn đang đau đầu là với tu vi Đồ cảnh nhỏ nhoi của hắn, thì sẽ làm được gì, nay có những đan dược này, thì thật sự là rất tốt.
Và thế là Khải Minh dừng xe lại giữa không trung, tiến vào công cuộc đập đan dược để tăng cấp, hắn lấy đan dược ra ăn như là ăn đậu, nếu ai đó mà thấy tình cảnh của hắn như thế này, thì chắc chắn sẽ rớt tròng mắt ra ngoài.
Mà chuyện này thì chắc chỉ là một việc bình thường đối với hắn, không phải hắn còn làm nhiều việc khủng khiếp hơn như thế này sao.
Mà cũng do Khải Minh trước đây đã từng là Bán Tiên, cho nên hắn ăn đang dược thúc đẩy tu luyện như thế này, vẫn không có tác dụng phụ gì, phải biết, võ giả ăn quá nhiều đan dược trong một lúc để tăng tu vi, sẽ làm rối loạn tu vi, không kiểm chế được, nhẹ thì mất hết tu vi trở thành phế nhân, nặng thì sẽ bạo thể mà chết.
……………
Thời gian thấm thoát trôi qua, cuối cùng Khải Minh cũng hấp thu hết toàn bộ dược lực của đan dược, và bây giờ hắn đã là Sư cảnh cửu tầng đỉnh phong, chỉ cần thêm một hỗ trợ nhỏ, tùy thời có thể đột phá thành cường giả Linh cảnh.
“Thôi, dừng ở đây cũng một ngày rồi, cũng nên tiếp tục đi thôi!” Nói rồi Khải Minh lại tiếp tục tiến về phía trước.