Treo chiếc túi xách lên tường nhà, Tiểu Hạ lấy ra một quả đào, vừa ngồi ăn vừa liếc qua vài trang trong quyển Y thư trên bàn.
quả đúng như Thế Sinh đã nói, trong Bách Thảo Y Luậncó ghi rất nhiều loại thảo dược, Từ hình vẽ Đi kèm chú giải dược tính tổng Cộng 1800 trang, 800 trang cuối còn để trống, dường như người biên soạn còn muốn bổ sung thêm.
Cổ Ma từng là một đại ma đầu trong Ma Điện. Sở trường dùng huyết công để sinh tồn và dùng độc dược khống chế địch Nhân. Vậy nên thao dược được ghi trong sách, y cũng không lấy làm lạ. Duy chỉ có vài loại thảo dược chữa bệnh thì một Ma Đầu như y chưa từng chú tâm.
Giờ này rảnh rỗi nghiền ngẫm một chút coi như hoàn thiện lại nền tảng Y lý.
Cổ Ma phát hiện ra có vài loại thảo dược có thể bồi bổ cho cơ thể của hắn hiện tại. Cơ thể của Tiểu Hạ vốn là một thôn nữ, tạp chất bên trong tồn tại rất nhiều. pha chế đơn thuốc thanh lọc nội thể không phải chủ ý tồi.
Nhất là khi hắn đang ở Dược Viên, thảo dược vô số.
Gấp lại quyển sách, Tiểu Hạ ra sau nhà lấy chiếc gùi và cuốc thuốc, thong dong Đi xuống chân núi.
Dọc theo con đường mòn, hai bên đều là thao dược, ích tâm thảo, Quy khư diệp, hoạt huyết, hoàng căn, ba đậu… mọc san sát nhau. Đây là các vị thuốc để trị thương, số lượng nhiều như vậy, chẳng trách Tu Tiên Giả năm đó lại có dũng khí xông vào Ma Điện.
Cổ Ma tự thẹn với lòng, Ma Đạo tuy mạnh nhưng nội bộ không đồng nhất, thân ai nấy lo, kẻ mạnh làm Vương, người hèn làm binh. Nào có quan tâm đến đồng đạo.
“Tiên Môn luyện đan, phát cho chúng đệ tử để tăng thực lực, quả là điều đáng học hỏi”
Tiểu Hạ tiến lại bờ suối, tại đó có một bãi Thanh Tâm thảo, một gốc Hoàng căn cùng với nắm Ti Đằng là có thể nấu thuốc rồi.
Trong lúc dừng chân bên bờ suối, Tiểu Hạ vô tình phát hiện một nam tử đang ngâm mình trong nước, tư thế ngồi xếp bằng dường như đang ngập chìm trong tu luyện.
Tóc búi cao, để mình trần, khoe làn da trắng cùng những cơ bắp rắn chắc.
“Mỹ nam tử!”
Cổ Ma là nam nhân cũng phải thừa nhận dung mạo của người thanh niên bất phàm. Hơn nữa Y cũng rất chăm chỉ, xuống Dược Viên để tu luyện.
Chỉ là, các đệ tử của Đông Dương Cung chẳng phải tu luyện trên các đỉnh núi sao? Vậy thì tên kia sao lại ở dưới này?
Chưa tu luyện pháp quyết, Tiểu Hạ vô pháp nhận diện tu vi của đối phương. Cô chỉ có thể ngồi rửa la, vừa ngắm nhìn mà thôi.
đột nhiên Nam tử hai tay nâng cao quá đầu, Một cột nước bắn phụt lên thiên không, bắn tung toé sang xung quanh.
Tiểu Hạ giật mình trước tiếng nổ, nhưng chưa kịp lùi lại thì nước suối từ trên trời đổ ập xuống làm quần áo bị ướt nhẹp.
Nam tử thu tay, ngửa mặt nhìn trời, miệng nở nụ cười thoả mãn.
“Thành công rồi! Ta đã luyện tới đại thành rồi!”
lấy tay cầm hòn đá, ném thẳng mặt nam tử, mở miệng quát.
“Này tên kia, ngươi cười cái gì hả. Làm ta bị ướt khiến ngươi vui lắm nhỉ?”
Nghiêng người ne tránh hon đá bay về phía mình. Nam tử tắt vội nụ cười, quét anh mắt sang phía phát ra giọng nói.
Trong lúc luyện Lưu Thuỷ Tâm Pháp, y quá nhập tâm nên không để ý có người. Giờ đây có một thiếu nữ bị ướt như con chuột chỉ trích, trong lòng liền có chút khó chịu.
” Xem trộm người khác luyện công đã là đại kỵ, Ta không mắng cô thì thôi Sao cô dám mơ miệng quát ta?”
Thái độ khinh người của Mỹ Nam tử làm Tiểu Hạ mất hết ấn tượng tốt đẹp với gã.
“Ta nhìn trộm? ta mà thèm công pháp rẻ rúng của ngươi à? Ta thấy ngươi đang luyện công không quấy rầy ngươi, âm thầm rửa xong thảo dược sẽ rời khỏi. Ai ngờ ngươi lại hất nước suối làm ướt ta.”
Nam tử ung dung khoác lại quần áo, mặt vẫn kiêu ngạo như chẳng để tâm đến sự tồn tại của tiểu Hạ.
“Là cô ngu mới mò đến gần tôi, khúc suối dài như vậy sao không tìm chỗ khác lại cứ phải chọn chỗ này. Giờ bị ướt thì cũng là do cô tự nhận lấy mà thôi.”
“TaTa mà biết có người ở đây thì ta đã chẳng tới, chẳng qua nơi này có Thanh Tâm Thảo là thứ ta đang tìm.”
Tiểu Hạ nói lời này là thật, Cô không hề phát hiện trong con suối lại có người. Vì đam sương mờ quá dày. Khi đến gần mới vỡ lẽ.
Đáng buồn thay Nam tử hai không cho là vậy. Y nở nụ cười mỉa mai.
“Nực cười! Thanh Tâm thảo bé vậy còn nhìn thấy, huống chi một người ngồi lù lù dưới suối lại không thấy. Theo ta thì cô chẳng phải hạng thục nữ, thấy trai đẹp là tít mắt lên nhìn trộm chứ gì? Thật chẳng ra làm sao!”
Tức giận, Cổ Ma không chịu được thai độ kiêu ngạo này nữa. Hắn tưởng mình là ai chứ, có cái mặt đẹp là có quyền cho mình đúng sao.
“Kiêu Ngạo! Tên khốn nha ngươi, Hôm nay ta không bắt ngươi quỳ xuống, Ta không phải là người”
Quăng gùi xuống một bên, Tiểu Hạ lăm lăm cây cuốc ném thẳng vào người nam tử. Độ chính xác không phải bàn tới, bất quá thân thể thiếu nữ chưa tu luyện bất kỳ công pháp nào, tốc độ của chiếc cuốc không làm khó được nam tử.
Y lại nhẹ nhàng nghiêng người, chiếc cuốc liền bay vào khoảng không.
Tất nhiên, Tiểu Hạ không hi vọng hạ gục nam tử bằng 1 cuốc duy nhất. Hay đúng hơn, nàng không thể làm chuyện đó. bởi đối phương đã là tu luyện giả, đối với đời công kích tầm thường ấy không cần phải kích cho bẩn tay.
Đã đoán trước các Trường hợp đối phương ứng biến, Thừa dịp nam tử né chiếc cuốc, Tiểu Hạ nhanh chóng áp sát, tung một quyền đúng vào mặt Y.
Nam tử vội nghiêng người trở lại chỗ cũ.
Từ Quyền chắp tay thay đao, Tiểu Hạ một đường quét ngang qua Yết hầu nam tử.
Đôi mắt gã liền mở to ra, hai chân trùng xuống, ngả người về sau.
Tay đao quét ngang đổi hướng bổ dọc xuống, thêm lần nữa khiến nam tử khốn đốn. Hay tay phát lực, y nhào lộn về sau mấy vòng, cách xa Tiểu Hạ chục bước chân.
“Ghê đấy, hoá ra ta đã coi thường cô mất rồi”
Tiểu Hạ có chút miễn cưỡng, thân thể này quá yếu và không đủ nhanh để trấn áp nam tử kiêu ngạo trước mặt. Giờ thì Y đã đề phòng, muốn hạ hắn thì hơi khó khăn rồi.
Nhưng không vì vậy mà cô chùn bước, trực tiếp đối quyền với đối phương.
Hai bên so đấu vài hiệp cầm nã thủ, Tuy sức không còn mạnh, nhưng kinh nghiệm và kỹ thuật của Cổ Ma giúp hắn lấn lướt được nam tử kia.
Liên tục bị dồn vào thế bí. Năm tử đanh vận khí vào đôi tay. Dùng sức mạnh để áp chế đối phương.
Bàn tay nhỏ của Tiểu Hạ bị Nam tử bóp chặt, không thể nào rút về. Thân thể còn bị gã kia cọ sát.
“Thả, tha ta ra, ngươi làm ta đau rồi đấy.”
Nam tử đang thắng thế lại trả lời bằng giọng kiêu ngạo.
“Là do cô động thủ trước, chẳng phải hạng người như cô luôn muốn gần gũi trai đẹp như vậy sao? Giờ còn giả vờ thẹn thùng, đúng là không biết xấu hổ”
Tiểu Hạ thất thế thật rồi, cả thực lực lẫn mặt mũi bị tên kia dẫm đạp. Bất quá, Cổ Ma vẫn còn thứ vũ khí hung hiểm mà chỉ nữ Nhân mới có.
“Hức…hức… Nam nhân tiên môn các ngươi có bản lĩnh gì Chứ…hức hức… khi biết bắt nạt nữ nhân mới nhập môn như ta…hức hức.
Tiêu Hạ cúi gầm mặt, giả bộ khóc nức nở.
Nam tử thấy nữ nhân khóc thì ai chẳng mềm lòng. Nam nhân ngay lập tức bỏ Tiểu Hạ ra, mặt mũi có hơi khó xử. Hắn tưởng nữ nhân này giống những người hám trai khác, Định trêu đùa một phen ai ngờ…
” Ta xin lỗi, không biết cô mới nhập môn…sự việc hôm nay… Ta thất lễ rồi
…xin cáo từ.”
Nam Nhân định bỏ đi, Tiểu Hạ lén nhìn trộm rồi làm bộ khóc um Lên.
” Cha…Mẹ…Tiểu Hạ mới nhập môn đã bị người ta khi dễ, sau này còn mặt mũi nào sống trên đời nữa…hu hu…con Đi chết đây…”
Nam nhân nghe thấy vậy, liền quay trở lại an ủi.
“cô nương đừng nghĩ quẩn, chuyện gì cũng có thể giải quyết… Chuyện hôm nay…Ấy dà…là ta không tốt, nhưng lúc ấy là do ta quá nhập tâm không biết có người đến. Công pháp luyện tới đại thành, lực lượng bạo phá Ta cũng không kịp khống chế.”
” Cô cần gì cứ nói, Ta sẽ… bù đắp tổn thất”
Tiểu Hạ lại làm bộ nức nở, dùng cặp mắt ướt đẫm, Long lanh nhìn Nam tử.
” Danh tiết… danh tiết ca đời của ta bị ngươi hủy hoại…ngươi…hức hức..bảo ta phải làm thê nào…trừ phi…”