Ma Đầu Trọng Sinh Tiểu Nha Đầu

Chương 5: Đan Phòng



Tiểu Hạ gom mấy quả đào rồi nhanh chân bước theo Lão Tiên Gia.

Xuyên qua đám đông, lũ thiên tài không rảnh rỗi mà ngắm nhìn con bé nhà quê lam gì cho bẩn mắt.

Cứ như thế một đường trống trải. Tiểu Hạ Đi đến một toà lầu ba tầng, Phía trước có ghi dòng chữ Đan Phòng bằng vàng sáng lấp lánh.

” Chỗ này không tệ!sau này ta sẽ ở đây ư!”

Cổ Ma đang cảm khái trước nơi ở mới, đột nhiên lão Tiên Gia ngoảnh lại nói.

” Đây là Đan Phòng, nơi điều chế đan dược giành cho người có chức vụ cao, cũng như phát Đan cho chúng đệ tử. Không phải chỗ ở sinh hoạt của Ngươi”

Từ lúc vào Tiên Môn, Tiểu Hạ luôn một lòng, Toàn tâm toàn ý đóng vai một con nhóc ngu ngơ.

Giả bộ thất vọng một chút, nàng hỏi lão Tiên gia.

” Vậy thì chỗ ở của con đâu ạ? “

Lão Tiên Gia bèn phân phó.

“Ngươi để lại mấy quả đào trên bàn, đợi ngoài này, chút nữa sẽ có người dẫn đi”

Nói xong, lão ung dung tiến lên lầu trên để lại Tiểu Hạ một mình ở dưới.

Nàng di nhiên không chịu đứng một chỗ, Đan Phòng lớn như vậy không đi một vòng thì quả thực hơi lãng phí.

Phía cửa ra vào có một bàn lễ tân dài, Đằng sau là một kệ gỗ chứa rất nhiều loại đan dược.

Bên cạnh cầu thang dẫn lên tầng trên là một lối đi thẳng tới phòng luyện đan. Hai bên của hành lang làkho chứa thảo dược và tài liệu quý.

Đang ngắm nghía xung quanh, lúc này một loạt thanh âm dồn dập từ trên cầu thang vọng xuống.

Một gã thiếu niên trong bộ y phục đệ tử Đông Dương Cung lập đật chạy tới.

Mặt vuông mắt híp, trông khá liền lành phúc hậu. Trên đầu đội chiếc mũ cao mép đỏ. Có lẽ là dấu hiệu của người làm cho Đan Phòng.

“Muội muội là học đồ mới đến phải không? Bạch sư Bá nhắc ta dẫn muội đến phòng nghỉ”

Cổ Ma thầm chửi ” Muội muội ư? ngày ta còn tung hoành ngang dọc, ông bà của ngươi còn ở trong cái lỗ nào chưa ra đời ý chứ. Vậy mà dám gọi ta “muội muội” thật tức chết đi mà”

Ghìm lại sự đả kích, Tiểu Hạ bặm môi nín nhịn. khẽ gật đầu đáp lại, Không quên cấp cho tên Y Đồ kia nụ cười thân thiện.

” Dạ phải, muội là người mới đến, mong sư huynh chỉ dạy thêm”

Nói xong câu này, nội tâm cổ Ma giận như muốn toé khói. Ma Đầu một thời mà lại cúi mình trước môt tên Y Đồ mười mấy tuổi ư.

“Ta là Thế Sinh, cũng là học đồ của Bạch sư bá, làm được vài năm nên may mắn được cất nhắc làm việc trong Đan Phòng.Tuy vậy ta còn nhiều thiếu sót lắm, Sau này là đồng môn rồi, chúng ta hãy chiếu cố lẫn nhau nha.”

sự giận giữ nguôi bớt phần nào trước thái độ khiêm nhường của Thế Sinh. Cổ Ma ngâm lại thực tại, hiện giờ thân thể không chút bản lĩnh, phải cố tạo quan hệ tốt với mấy người để an tâm tồn tại nơi xa lạ.

” Thế Sinh sư huynh qua là người khiêm tốn, vậy muội làm phiền huynh rồi.”

” Không phiền, Không phiền. Giúp người là trách nhiệm của người hành Y mà. Để ta dẫn muội đến chỗ nghỉ ngơi”

Theo chân Thế Sinh, Cổ Ma mới nhận thấy thực lực của mình yếu kém, chẳng khác nào phàm nhân.

Đông Dương Cung nằm trên một dãy núi lớn, phần chân núi luôn bị một tầng suông dày đặc che phủ. Cho nên lúc cưỡi pháp bảo đến đây, cứ ngỡ những đinh núi kia lơ lửng trên đám mây.

Vậy mà Cổ Ma không hề nhận ra, nói đúng hơn, thân thể thôn nữ Tiểu Hạ không đủ linh mẫn để nhận thức được không gian kỳ ảo. Bị sương mờ che mắt.

Nay bước theo Thế Sinh trên những bậc thang dẫn xuống chân núi, Tiểu Hạ đã nhận thức được không gian thực.

” Sư Huynh, sao nơi này lại có nhiều sương mù như vậy?”

Thế Sinh thẳng thắn đáp.

” khu vực chân núi là Dược Viên, Một số thảo dược không chịu được ánh nắng trực tiếp nên các lão Tiên gia mới dùng trận pháp tạo sương để bảo vệ thảo dược. Không ngờ được rằng Đông Dương Cung lại bị lớp sương này làm cho kỳ ảo, chẳng khác nào chốn bồng lai,tựa như lững lờ giưa không trung.”

Tiểu Hạ cảm khái.

” Trận pháp tạo sương ư? Thảo nào lúc mới đến muội cứ tưởng mình sống ở trên mây cơ. Mà người sáng lập ra Đông Dương Cung cũng biết nhìn Phong Thuỷ đó chứ! “

Thế Sinh cười ha ha thành tiếng.

“Cung chủ tài năng đâu cần đến Tiểu Hạ muội muội khen. Ông ấy là kỳ tài ngàn năm có một. Nghe các vị sư Bá kể lại, Cung chủ 25 tuổi đã là Kết Đan ky, 30 tuổi xưng bá Tu Tiên Giới. Đáng tiếc sau khi người qua 100 tuổi lại biến mất bặt vô âm tín. Cũng may, Thiên Tài của Đông Dương Cung tầng tầng lớp lớp, nên vi thế trong Tiên Môn vẫn không hề bị suy yếu.”

Cổ Ma nghe vậy cũng giật thót. Mới 25 tuổi đã là kết Đan kỳ. Gã cung chủ của Đông Dương Cung quả thực biến thái, hi vọng hắn ta ngỏm luôn rồi, chứ còn sống mà tu luyện chắc đã Hoá Thần từ lâu.

Hai người đi thêm một lúc, con đường mòn dẫn tới một căn nhà gỗ cũ. Bên ngoài có mấy sạp phơi thảo dược, bên cạnh còn có một con suối chảy róc rách.

” Đây là chỗ ở của muội, mỗi buổi sáng, Bạch sư bá sẽ gửi danh sách thao dược cần thu thập cho muội. Đến cuối ngày muội hãy chuyển Thảo dược gom được tới Đan Phòng.”

Tiểu Hạ ngây người trong giây lát, Cô phải sống trong căn nhà gỗ ẩm thấp, Hằng ngày lại phải đi hái thuốc cho cái lão già Bạch gì đó… Như vậy thì làm sao hắn thăm dò được nội tình của Tiên Giới.

Thế Sinh nói thêm.

” Tiểu Hạ muội muội đừng quá lo lắng, hiện tại Bạch Sư Bá đang nghiên cứu loại Đan Dược mới, số lượng thảo dược cần lấy không nhiều đâu. Mục đích là cho muội thời gian để nhận diện các loại thảo dược. Sau khi tinh thông việc nhận biết, sư Bá sẽ bắt đầu dậy thuật luyện đan cho muội”

Thảo dược thì còn lạ gì với ta cơ chứ, nhưng mà như thế cũng tốt, ít giáp mặt đám người Tiên Môn các ngươi, Ta sẽ có thời gian bồi bổ cơ thể này.

Tiểu Hạ giả đò.

” Không biết, phải mất bao lâu mới đủ điều kiện để học luyện đan vậy, thưa sư huynh?”

Thế Sinh chột dạ.

” à, trong Tiểu viện cuốn một cuốn Bách Thảo Y Luận, có hình vẽ và chú giải dược tính, khi nào muội học xong được sư Bá công nhận là có thể học đan dược.”

Nam tử mở cánh cửa gỗ ra, nơi này từng là chỗ ở của hắn, nhưng giờ hắn được Lên Đan Phòng nên chỗ này là của Tiểu Hạ. Bất quá nam nhân sinh hoạt một mình, khó tránh được bừa bộn.

Thế Sinh cười gượng gạo, gãi đầu gãi tại chạy vào bên trong thu dọn mấy đồ lặt vặt.

“dạo trước, ta sống ở đây không được ngăn nắp cho lắm, muội chịu khó đợi ta dọn dẹp một chút.”

Tiểu Hạ coi thái độ của Thế Sinh không khỏi nở nụ cười trào phúng.

“Để muội giúp huynh một tay nha!”

Kiếp này làm nữ nhân nên mới được gã kia dọn nhà hộ đó chứ, giả sử Cổ Ma đoạt xá nam nhân thân xác, chỉ sợ dẫn đường thôi mấy tên kia đã khó chịu.

Bất quá cũng phụ hắn một tay làm ấn tượng ban đầu, sau này còn dễ nhờ vả.

“Xong rồi! còn cần vật dụng gì thì cứ bảo với ta nha, Ta sẽ thu xếp cho.”

Dọn xong nhà mà Thế Sinh vã cả mồ hôi, đủ thấy căn nhà dơ đến mức nào. Giờ thơm tho rồi, Tiểu Hạ cũng thấy dễ thở. Cô móc từ trong chiếc túi mang theo bên mình ra hai quả đào đưa cho Thế Sinh.

“huynh vất vả rồi! muội đến từ đào gia thôn, Chỉ có thứ này thôi.”

Thế sinh đang mệt, nhận được hai quả đào, khuôn mặt liền không giấu được sự mừng rỡ.

“Cho ta? Cảm ơn Tiểu Hạ muội muội.”

Tuy Chuyến chiêu sinh ở Đào Gia Thôn có mang rất nhiều quả đào về, nhưng đó chỉ dành cho Trưởng Lão và các đệ tử từ cao xuống thấp. Cỡ Y đồ như Thế Sinh không chắc đã có phần.

“Đan Phòng còn có việc, Ta phải về đây, khi khác gặp lại”

“Sư huynh đi thong thả!”

Tiểu Hạ nhếch miệng nhìn theo Thế Sinh, khi bóng dáng tên kia mất hút trong làn sương, Cô liền quay vào phòng, đóng cửa lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.