Ma Đầu Trọng Sinh Tiểu Nha Đầu

Chương 11: Họ Đi Ta ở lại



Vài ngày nữa lại trôi qua, sinh hoạt của Tiểu Hạ ở Đông Dương Cung hầu như không có gì khác biệt. Sáng Đi hái thuốc và luyện thân pháp, chiều đưa thuốc trị ngoại thương cho Đại Bảo, sau đó nhờ hắn đeo gùi thảo dược tới Đan Phòng mang cho chủ sự.

còn nàng chỉ đi tay không mà thôi, Âu cũng là phận nữ nhi, dáng người nhỏ nhắn hoạt bát, Đại Bảo không nỡ để cô mang Lên một mình.

Lâu rồi thành quen.

Ngàn bậc thang lên đỉnh đã chẳng còn là trở ngại, Tiểu Hạ không cần nấu thuốc xoa chân Hằng đêm nữa. Còn vị thuốc dung để thanh lộc tạp chất cơ thể, Cô vẫn dùng đều Hằng ngày.

Sau bảy hôm hiệu quả đã rất rõ rệt, làn da trở nên trắng trẻo hơn, không con giống con nhóc lấm len lanh chanh chay nhảy ngoài đường nữa.

Ngay cả Đại Bảo Hằng ngày vẫn giáp mặt, cũng phải khen.

“Tiểu Hạ càng lớn lại càng xinh xắn. “

Mới Đầu Cổ Ma còn thấy khó chịu khi bị khen xinh xắn. Nhưng khi thấy mấy nam Nhân chỉ trỏ phía mình, chốc chốc nở nụ cười thân thiện. Cô mới ra bờ suối soi lại.

Quả nhiên cũng hơi xinh thật!

Tiểu Hạ sờ mó cơ thể mình một lúc, chỗ lồi chỗ lõm đã dần thành hình.

Thế là Tiểu Hạ mỗi sáng lại dành thêm chút thời gian tỉa tót, đầu tóc gọn gàng. Còn thú vui leo cây luyện thân pháp đã không còn phù hợp nữa.

“Nữ nhi thân thể qua nhiên bất lợi trong giới tu luyện, so ngoại công lẫn nội công đều không lại nam Nhân cùng cấp bậc.”

Tiểu Hạ ngồi bên khung cửa sô, hai tây chống cằm mắt nhìn ra xa, suy nghĩ tìm biện pháp tăng thực lực…

Đúng lúc đó, còn hạc trắng đưa tin của Bách sư Bá lại sà xuống.

Nội dung trong mẩu tin hôm nay, không phải đi hái thuốc mà muốn gọi cô Lên Đan Phòng phụ việc.

“Phụ việc? chẳng phải Thế Sinh đã ở đó để làm việc vặt rồi sao? Hay có việc gì khác!”

Tiểu Hạ khoác Lên bộ quần áo của Đệ tử Đông Dương Cung và thêm một chiếc mũ trắng mép đỏ, sau đó cất bước đi lên núi.

Khu Luyện Thể hôm nay khá vắng vẻ, khi có lắc đác vai người đệ tử nhập môn năm đầu, còn các khóa trước chưa có mặt.

Cửu Tinh Giác Lầu cũng vắng đến lạ kì, không có tiếng luận bàn sôi nổi.

Tiểu Hạ về chút khó hiểu, khi cô Lên đến cửa. Đan Phòng, gặp Thế Sinh lưng đeo hanh lý, sắp sửa Đi xa, Cô hỏi.

“Thế sư huynh, huynchuẩn bị Đi đâu à, sao lại mang nhiều hành lý thế kia.”

Thế Sinh chỉnh lại dây lưng, vừa Đi vừa nói.

“Hôm nay chúng đệ tử ra ngoài làm nhiệm vụ, mấy ngày này muội làm việc thay ta nhé!”

Tiểu Hạ đã hiểu sơ sơ, Cô hỏi tiếp.

” Tu luyện giả làm nhiệm vụ cũng không có gì lạ, nhưng Y đồ cũng phải ra ngoài làm nhiệm vụ ư?”

Thế Sinh đáp.

“Nhiệm vụ đa dạng phong phú lắm, nào là đánh đuổi yêu thứ, diệt cường hào ác bá, Áo tiêu cho tiêu cục hoặc quan phủ…Dập tắt dịch bệnh cũng có…

Thậm chí, đệ tử tinh anh còn được cử đi thăm dò tung tích của Má Môn tàn dư.

Nhiệm vụ nào cũng có nguy hiểm, nên Y Đồ như huynh được phái theo để giúp sức cho Tu luyện giả.”

Tiểu Hạ nghe thấy Ma Môn, bất giác không kìm được sự hiếu kỳ.

“Muội cũng biết chút Y là, Liệu có được Đi không nhỉ?”

Thế Sinh xua tay. Nghiêm mặt nói

” Muội mới nhập môn ngoài Y Lý ra thì không còn chút bản lĩnh phòng vệ, làm nhiệm vụ sẽ nguy hiểm lắm, hơn nữa Các lão Tiên Gia cũng không cho phép.”

Thấy Tiểu Hạ còn thừ người ra đấy, Thế Sinh nhoẻn miệng cười.

“Muội ở lại giúp sư Bá, khi nào hoan thành nhiệm vụ Ta sẽ mua bánh kẹo về cho.”

Tiểu Hạ trong lòng có chút lo lắng, Ma Điện bị diệt, những tưởng Tiên Môn sẽ lơ là cảnh giác, Ai ngờ vẫn còn sai chúng đệ tử đi thám thính dư đảng Ma Môn.

Muốn gây lại thế lực chắc chắn phải hoạt động dưới một vỏ bọc khác.

Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Tiểu Hạ phát hiện Thế Sinh đang nhìn mình.

“Tiểu Hạ muội muội có gì không ổn Sao, trông mặt mũi có vẻ như người mất hồn vậy.”

Tiểu Hạ bất giác sờ mặt mũi, Một lão Ma đầu còn có lúc thất thần như vậy, quả là sơ ý quá độ, bất quá trong hình hài nữ Nhân lại dễ ứng biến hơn nhiều.

“Nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, huynh cũng phải cẩn thận, bằng không ta ở Đan Phòng một mình thì buôn chán lắm.”

Đoán rang nữ nhân này thất thần vì lo lắng cho mình, Thế Sinh mừng thầm trong lòng, Tuy chỉ là Y Đồ, nhưng có một nữ tử xinh xắn quan tâm, Ai lại không vui.

“Ta biết rồi! Ta phải lên đường đây, mọi người đang đợi ngoài kia”

Tiểu Hạ vẫy vẫy tay.

“Bảo trọng! nhớ mua bánh kẹo cho muội nha!”

vừa nói xong, Tiểu Hạ quay phắt vào trong, khuôn mặt lạnh lùng nhìn lên lầu hai.

Nàng bước từng bước nặng nề Lên trên, Bách Linh, Bách sư Bá đang chăm chú vận khí xoay tròn chiếc đinh luyện đan. Hai tay lão phát ra một ngọn lửa màu lam bao phủ chiếc đỉnh ở bên trong.

Bạch bào tung bay phấp phới, đúng lúc xoay lưng ra phía ngoài cửa.

Tiểu Hạ đứng ở ngoài, chưa bước vào trong, mà đứng một chỗ quan sát.

“Lão giả kia đang luyện đan, khi lực và sự cảnh giác giảm đi rất nhiều. Nếu bây giờ ta ra tay, Một nhát đâm vào lưng, Y chắc khó giữ mạng, Đông Dương Cung sẽ khốn đốn một phen. Một nữ tử nhập môn chưa lâu, thân không có thân pháp tuyệt kỹ, ắt hắn sẽ không bị nghi ngờ.”

“Giết lão Hay không đây?”

Cổ Ma có thể tráo đan dược trong Đan Phòng thành một lô thuốc độc, chỉ cần cho tác dụng phát tác chậm vai ngày cho hắn rời khỏi.

Đông Dương Cung sẽ nguyên khí đại thương. Tiên Môn mất một phe phái, coi như mất một phần sức mạnh.

Nhân lúc chúng đệ tử ra ngoài làm nhiệm vụ, thời điểm này chính là thích hợp nhất để ra tay.

“Nào Cổ Ma, ngươi còn chần chừ gì nữa đây!”

Tiểu Hạ âm thầm bước Lên một bước, bất ngờ chiếc đỉnh luyện đan phát ra tiếng xèo xèo, mùi khét lẹt bốc lên xộc thẳng vào mũi làm nang ho khan vài tiếng.

“Tiểu Hạ, ngươi đến lúc nào vậy?”

Bách Linh phất ống tay áo, mặt mũi tèm nhem thoát ra khỏi lần khói đen. Hướng tới Tiểu Hạ đi tới.

Tiểu Hạ thấy cơ hội ra tay qua Đi, nói đúng hơn cảm thấy may mắn vì mình chưa động thủ. Bằng không, chưa đến nơi lão giả đã phát giác vì sự cố luyện đan dừng giữa chừng.

“Tiểu nữ đến một lúc, thấy Sư Bá Luyện đan, Không dám làm phiền…có phải tiểu nữ đến không đúng lúc, khiến lô đan dược bị hỏng?”

Bách Linh thở dài, tiến tới Đan phối dược

“hỏng thì vẫn là hỏng, Không phải lỗi của ngươi. Chỉ là ta đang nghiên cứu loại đan dược mới, thất bại đã không đếm được nữa rồi.”

Nhìn vẻ sầu não của Lão Giả, Tiểu Hạ giả bộ nhập tâm.

“Luyện Đan Thuật của sư Bá cao như vậy, Không biết còn vấn đề gì làm người trăn trở.?”

Bách Linh lấy ra một hộp gỗ, Một chiếc bình, một hộp ngọc.

“Ngươi tự mở ra xem đi.”

Tiểu Hạ liếc nhìn Bách Linh, sau đó tiến tới cầm từng con đồ Lên xem xét.

Cả ba đều chứa đan dược, nhung có chút là lạ, Nó thô và không bóng bẩy như những viên mới luyện ra.

“Là ích khí đan, bổ sung chân khí cho Tu luyện giả!”

Bách Linh nhíu mày, con nhỏ này biết dược tính các loại thảo dược đã đành, ngay cả Ích Khí Đan cũng ngửi ra được. Nó chỉ là thôn nữ thì có chút khó tin.

“Ngươi biết cả Ích Khí Đan?”

Tiểu Hạ chột dạ, quên mất thân phận thôn nữ Đào Gia Thôn của mình. Thân phận ấy làm sao biết được món Ích Khí Đan của Tu Luyện Giả cơ chứ.

“Lúc còn ở quê tiểu nữ may mắn gặp được một dị nhân trong núi, trong mấy chục ngày đó tiểu nữ học được chút Y Lý từ người ấy.”

“Dị nhân?”

Tiểu Hạ được thế bạn thêu dệt nên câu chuyện để qua mặt lão giả.

“Dã nhân thì đúng hơn, nhưng nội tâm không hề hung ác, thấy ông ta kể bị người ta truy sát, phải trốn ở trong núi, tịnh dưỡng chục ngày mới rời đi.”

Sao ngươi biết người đó không phải kẻ gian.

“Từ lúc lên rừng kiếm củi hai quả, Tiểu nữ có gặp một con trăn lớn, chính da nhân kia đã cứu tiểu nữ một mạng, Tuy bản lĩnh cao nhưng không hề ăn cướp ăn trộm người trong thôn, hơn nữa còn dậy y lý cho Tiểu nữ, đó không phải người tốt thì ai mới là người tốt đây”

Câu chuyện không có căn cứ, Bách Linh tạm bỏ qua, cứ coi đứa nha đầu có biết Mật riêng không muốn tiết lộ.

“Thực ra, Ta đang đau đầu trong cách bảo quản thuốc. Cùng là ích khí đan luyện ra cùng một lô, nhưng han sử dụng lại khác nhau rất nhiều. Một là tiên đan, còn thứ kia chẳng khác nào phân dê.”

“Phân Dê” Tiểu Hạ che miệng cười khúc khích.

“Có gì đáng cười sao?”

“Dạ không ạ!”

Tuy nói thế nhưng mặt Tiểu Hạ còn phẳng phất mây hồng, như thể chế giễu Bách Linh vậy.

“Ích Khí đan là Đan Dược cấp hai mà sử dụng chỉ có 7 ngày trong hộp gỗ, 1 tháng trong hộp ngọc, như vậy chẳng phải đáng buồn Sao.”

” Vậy nên mỗi lần đệ tử Đi làm nhiệm vụ, Ta đều phải cử Y đồ Đi theo, Để mọi người biết dùng thuốc và bảo quản đúng cách.”

“các môn phái khác thì không cần như vậy, bất quá lão giả này vô năng, Lâu như vậy chưa tìm được biện pháp, ngày ngày cứ phải luyện lô thuốc mới, thật là lãng phí nhân lực và tài lực.

Tiểu Hạ mím mím đôi, quay sang chỗ tủ thuốc. thì ra Bách Linh chỉ mạnh trong phần khống hoả luyện đan, còn phối dược chưa phải là tinh thông.

nếu cứ để tình trạng này mãi thì Tiểu Hạ sự bị gò bó trong dược viên suốt ngày mất.

Lấy đâu ra khoảng trống để tìm hiểu nội tình các phòng khác trong Đông Dương Cung nữa.

Tiểu Hạ lém lỉnh nói với Bách Linh.

“Bách Sư Bá, nếu con giúp người giải quyết biệt bảo quản đan dược, người có thể cho con đi làm nhiệm vụ không?.”

Lão giả đang muốn nghe thử chủ ý của nha đầu, xem khả năng của Ngu Thuộc Tính như thế nào.

“Nói nghe thử”

Tiểu Hạ một tay sau lưng, vừa bước vừa huyên thuyên một hồi.

“việc đan dược hết thời hạn là do thiếu sự kết dính, phần bổ khi tiếp xúc với không khí, nước, va chạm với ngoại vật đều bị tiêu hao hoặc biến chất.”

“tiểu nữ thấy đan dược sư Bá mới luyện có độ bống và phẩm chất rất cao, nhung cách bảo quản trong hộp ngọc, trong bình vẫn chưa triệt để.”

“không biết sư Bá có thử cho thêm chất tạo nền trong khi luyện đan hay chưa? Hay dùng chất kết dính bao bọc thành phẩm mới luyện được”

Bách Linh vuốt râu gật gù,

“ý ngươi nói, độ bóng của đan dược mà ta thường thấy không phải do kết quả của quá trình khống hoả tinh vi tao thành, mà là do chất kết dính trung gian ư?”

Tiểu Hạ gật đầu.

“Có như vậy, mới tồn tại Thần Đan nghìn năm không hỏng, người nói có phải không?”

Bách Linh đã hiểu ra Nguyên Nhân nằm ở đâu, bất quá lão cũng phải thử nghiệm mới cho ra kết quả.

“Hợp lý, Ta phải thử thêm Linh Hồ làm chất kết dính trung gian xem sao.”

Bách Linh lại tới chỗ lô đỉnh, vận hoả diễm màu lam thêm lần nữa.

Thời điểm ra tay giết người tới với Tiểu Hạ lần nữa.

“Giết hay không giết?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.