Ma Đầu Trọng Sinh Tiểu Nha Đầu

Chương 12: Cổ Trùng



“Cổ Ma, ngươi trọng sinh thành công ắt hẳn Thiên Đạo muốn Ma Môn quật khởi lần nữa. Nay ngươi nhập thể chưa lâu, bản lĩnh chưa có, Sao có thể nóng vội giết người Tiên Môn lúc này chứ.

Cho dù ngươi may mắn hủy diệt được Đông Dương Cung thì sao đây? Các phe phái khác chắc chắn sẽ ráo riết truy đuổi ngươi, đến lúc đó làm sao có thì giờ tăng thực lực. Giải cứu cao tầng M Điện chứ!”

Phải rồi, đừng bị cái lợi ích nhỏ làm mờ mắt.

Tiểu Hạ lẩm bẩm một mình, Cô dừng ngay ý định hạ sát Bách Linh vào lúc này.

Đại nghiệp phục Ma không đơn giản, không thể liều lĩnh hành động.

Tiểu Hạ thở dài một hơi, lấy lại sự điềm tĩnh. Khi cô nhìn lên tủ thuốc trong phòng luyện đan, Một chiếc hộp gỗ ở hàng cuối cùng ngay lập tức thu hút sự chú ý của Tiểu Hạ.

Chậm rãi mở chiếc hộp ra, Đôi mắt to tròn của thiếu nữ như lạc mất hồn phách. Mãi lúc sau, miệng đào mới mấp máy.

“Vạn Niên… Cổ Trùng!”

Một con sâu màu trắng như sâu tằm, Chỉ là bụng nó to béo lạ thường.

Nhìn thấy sinh vật nhỏ bé này, Cổ Ma nhắm mắt hồi tưởng lại quá khứ.

Năm đó độc thuật và Cổ Thuật là hai món nghề làm nên tên tuổi của Y. Dùng sâu độc để hủy diệt cả môn phái, Ma Môn không tốn một người, không đổ một giọt mồ hôi.

Biệt hiệu Cổ Ma cũng từ đó mà vang hung danh.

Trước khi tự bạo trước Cửu Hình Thiên Thần Tháp, Cổ Ma đã cất dấu các bảo vật tại nơi an toàn, chờ khi phục sinh sẽ lấy về, làm nên một hồi máu tanh trong Thiên Địa.

Bảo vật Cổ Ma đương thời gồm có, Mịch Tông Cổ, Toả Hồn Chum và Vạn Niên Cổ Trùng. Món bảo vật thứ ba có 5 con được Y giấu trên đỉnh Tuyết Sơn, dùng cái lạnh ngàn năm để bảo quản sinh vật nhỏ bé này.

Mấy ngàn năm qua đi, Không ngờ lại có một con xuất hiện ở Đông Dương Cung.

“Không biết vì sao mi ở đây, nhưng chúng ta gặp nhau như vậy, coi như duyên số giữa ta và mi chưa dứt.”

Tiểu Hạ mỉm cười, đóng lại chiếc hộp gỗ.

“E hèm! Tiểu nha đầu, ngươi nghịch ngợm gì đồ đạc của ta đấy.”

Mải mê suy nghĩ, Chẳng biết từ khi nào, Bách Linh chủ sự đã đứng lù lù phía sau, Tiểu Hạ quay lại, giật mình đánh rơi hộp gỗ.

Bách Linh chợt nghiêm sắc mặt, vung ống tay áo lên, chiếc hộp gỗ liền theo đó, hất ngược lên, rơi xuống mặt bàn.

Tiểu Hạ bị bắt quả tang, lúc nhất thời ấp úng nói không nên lời.

Bách Linh cầm chiếc hộp mở ra, thấy mọi thứ còn nguyên vẹn, sắc mặt lão liền trung xuống.

“Đồ vật quý giá trong này không được phép của ta, ngươi không được phép động vào.”

“Con biết rồi, thưa sư Bá…” Tiểu Hạ vội chuyển chủ đề,”…À, còn chuyện luyện đan, có phải lại thất bại rồi chăng…”

Bách Linh cúi gằm mặt thần sắc không tốt cho lắm…

“Không ngờ vấn đề đơn giản vậy mà lão già như ta nghĩ mãi không ra, lại cứ tưởng khống hoả thuật của mình non kém mấy lão giả ở Thiên Âm Cốc, Vạn Kiếm Môn…”

Tiểu Hạ ngây ngô hỏi lại.

“Vậy là người đã thành công?”

Bách Linh cười buồn, nhưng nếu tinh Ý, trong ánh mắt của lão đã nhẹ nhõm đi rất nhiều.

“Tốt…Thành công…tuyệt vời”

Bách Linh lấy ra một nắm đan dược bóng loáng, tao ra thứ ánh sáng thuần khiết. Cho dù có đem nó lăn lên đất, bụi bẩn cũng không bám vào.

“Dùng Linh Hồ, quả nhiên có tác dụng bảo quản, hơn nữa dạo là dược phẩm trung tính không ảnh hưởng đến tác dụng của thuốc cũng như cơ thể người.”

Tiểu Hạ cười hì hì…

“Vậy xin chúc mừng sư Bá rồi, sau này người không lo chuyện thao dược bị hỏng nữa.”

Bách Linh vuốt chòm râu nở nụ cười hiền.

“Chuyện này cũng nhờ gợi ý của nha đầu nhà ngươi? Nói đi, lập được công lớn cho đan phòng, muốn ta thưởng thứ gì nào”

“Thứ gì cũng được chứ thưa sư Bá?”

“Còn tùy thứ ngươi muốn.”

Tiểu Hạ hai tay đan sau lưng, hai mắt tròn xoe quả thật có chút sát lực. miệng ấp úng…

“Vậy..cho con thứ mà người đang cầm được không?”

“Đan dược ư?”

“không phải, là chiếc hộp gỗ ý”

Bách Linh nghe Tiểu Hạ muốn lấy hộp gỗ, đường nhiên là thứ bên trong hộp chứ không phải vỏ hộp.

“Đi mà Bạch sư Bá!”

Dùng thân thể Tiểu Nha Đầu Đi năn nỉ qua là có tác dụng. Bách Linh chủ sự Đan Phòng có chút xao động thật rồi.

“Nha đầu, ngươi có biết thứ trong này là gì không?”

Tiểu Hạ đương nhiên biết, đó là thứ vũ khí hung hiểm bậc nhất của Cổ Ma một thời. Giờ lấy lại coi như vật về chủ cũ mà thôi.

Tuy thế, ngoài mặt thiếu nữ tỏ ra không biết gì. Cô lắc lắc đầu.

“Con chỉ thấy con sâu nhỏ rất đáng yên, mang về Dược Viên bầu bạn đó mà.”

Bách Linh cười dài, sự canh giác với nha đầu như Tiểu Hạ giảm Đi mấy phần, tóm lại nó còn trẻ lại ham vui, mượn sâu về bầu bạn.

“Tiểu Hạ, qua bên kia ngồi một lát, Ta có chuyện kể với ngươi.”

Hai người rời khỏi phòng luyện đan, ra sảnh ngồi uống nước

Bách Linh đặt hộp lên bàn, bắt đầu nói.

“Con sâu trong hộp không phải bình thường. Nó có tên là Vạn Niên Cổ Trùng,năm ấy, khi Cung chủ của chúng ta khai Sơn lập phái, đã từng trải qua giao chiến với các thế lực khác.

Trong một lần so đấu ở Tuyết Sơn, Dư chấn của cuộc đấu làm núi tuyết sạt lở, vô tình làm lộ ra một Động phủ, bên trong có vô số thiên tài địa bảo.

Nhìn thấy báu vật, Ai nấy đều muốn chiếm làm của riêng, kết quả mỗi người một phần, Cung chủ lấy được mỗi một con Vạn Niên Cổ Trùng cùng ba khối Huyền Minh Chi Thạch, đúc thành thần kiếm, uy lực đại tăng.

Cổ Trùng sau đó được truyền tới Đan Phòng, Cung chủ có dặn,” Cổ Trùng có thể giết người cũng có thể cứu người… đừng nên lãng phí.”

Tiểu Hạ ngồi nghe mà hồn như chết lặng, Động Phủ ở Tuyết Sơn chẳng phải do hắn cố ý để lại sao. Không ngờ đam người Tiên Môn lại kéo nhau đến đó đánh lộn… Trời xui đất khiến phát hiện kho tàng của Cổ Ma, Mỗi người một phần, bảo vật của hắn bị tán khắp nơi.

“Cổ TRÙNG là vũ khí giết người tàn độc của một tên Ma Đầu, thường gọi là Cổ Ma. Tuy Hắn đã tự bạo ngàn năm trước. Nhưng di vật Tà Môn, Ta cũng không dám động tới, Chỉ cất ở một chỗ.”

“Thiết nghĩ, Nha đầu ngươi cũng đừng động vào Tà vật này thì tốt hơn!”

Tài sản của mình chia năm xẻ bảy, biết Đi đâu tìm giữa trời đất bao la.

Giờ đây có 1 trong Tam Bảo ngay trước mắt, Tiểu Hạ quyết lấy bằng được.

“Thì ra sư Bá còn e ngại chuyện nguồn gốc của nó. Nhưng chuyện đã qua ngàn năm, Tà tính trong Cổ Trùng cũng đã biến mất rồi chứ…Nếu Cung chủ đã để lại di nguyện, vậy hãy để Tiểu nữ thuần hoa xem sao, biết đâu nó sẽ trở thành vật hữu ích.”

Bách Linh còn chưa ra quyết định, Tiểu Hạ đã nhanh tay cất hộp vào trong người.

“Sư Bá yên tâm, có gì bất ổn, Con sẽ báo cho người đầu tiên.”

Bất đắc dĩ gật đầu. Bách Linh không hề biết rằng cái gật đầu nhẹ nhàng ngày hôm nay, lại khiến Tiên Môn chịu gánh nặng nề về sau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.