Ma Đầu Trọng Sinh Tiểu Nha Đầu

Chương 13: ăn hiếp mỹ Nam tử



Nhìn sắc mặt tươi vui nhí nhảnh kia, Bách Linh có chết Đi sống lại mấy lần cũng không tin đằng sau Tiểu Nha Đầu lại là một tên Ma Đầu cơ chứ.

“Vấn đề bảo quản đan dược đã được giải quyết, Ta không cần luyện đan mới mỗi ngày, còn nha đầu ngươi cũng không cần hái thảo dược đem lên thường xuyên nữa.

Cứ một tháng hai lần, Đan Phòng ta mới khai đỉnh một lần, mỗi lần 6 ngàn viên, số lượng từng loại, Ta sẽ cho Thế Sinh thống kê sau.

Trong thời gian tới, ngươi có muốn học chút công pháp hay không. Vì dù sao, đã vào Tiên Môn, dù là Y Đồ cũng phải có chút bản lĩnh tự bảo vệ mình.”

Học mấy món công pháp nhập môn kia ư, Tiểu Hạ lắc đầu từ chối. Bởi vì trong ký ức của Cổ Ma chứa đựng nhiều công pháp bá đạo, chất lượng hơn nhiều.

Chỉ vì đang sinh hoạt ở Tiên Môn địa bàn, Tiểu Hạ không luyện tà công đó thôi.

Dẫu sao, với kinh nghiệm chiến đấu dày dặn của Cổ Ma, Tiểu Hạ không đánh bại được kẻ khác nhưng người ta muốn bắt nạt cô cũng đâu có dễ.

Chưa kể, Vạn Niên Cổ Trùng đã có trong tay, ai muốn đánh chủ ý lên cô, chắc chắn sẽ ôm hận cả đời.

“Đa tạ sư Bá nhắc nhở, có điều tư chất và thể chất của con không tốt, giờ phân tâm cho chuyện tu luyện chỉ sợ tốn thời gian mà thôi. Không bằng tập trung một phương diện Y Dược, phụ sư Bá tìm ra đan phương mới hiệu quả hơn.”

Bách Linh hớp ngụm Nước tra, tấm tắc khen.

“Vậy cũng tốt, Tu Luyện Giả lúc nào cũng so so đấu đấu, phận nữ nhân không tham gia có khi lại là điều tốt.”

“Hôm nay dừng ở đây thôi, vừa khai đỉnh hai lần liên tục, chân khí tổn hao đi nhiều ta cần nghỉ ngơi một chút.

Nha đầu ngươi xuống đại sảnh trông nom. Nếu có ai đến nhận đan dược thì nhớ ghi vào trong quyển sổ dưới bàn. cứ đến lúc mặt trời qua núi, có thể về Dược Viên nghỉ ngơi.”

Khai Lô hai lần mà đã thấy mệt, Tiểu Hạ không đánh giá cao thực lực của bách Linh. trước đây hắn từng có một kẻ miễn cưỡng được gọi khắc Tinh của Độc Công.

Tiên Môn từng có một Dược Thần Diêu Thiên Bình, hắn ta có thể khống hoả ba ngày liên tục cung cấp mấy mươi van giai độc đan cho Tu Luyện Gia trong đại chiến Tiên Ma.

Bách Linh so với Trình độ của Dược Thần xem ra còn kém rất xa.

Tuy Vậy Tiểu Hạ vẫn luôn Giữ thái độ kẻ dưới với lão, Nó giống như thú vui trêu đùa con nít, vẽ đường cho hươu chạy chứ không phải tôn trọng thực sự.

Tiểu Hạ xuống lầu dưới trông nom đại sảnh đan phòng.

Hiển nhiên mấy ngày này không có mấy người lui tới, nên Chủ Sự Bách Linh mới cho Tiểu Hạ làm thay việc của Thế Sinh, coi như làm quen các công vụ trong Đan Phòng.

Đến giữa buổi, cuối cùng có người Đi tới.

Tiểu Hạ đang đọc giở mấy cuốn Y thư, nghe tiếng gõ bàn mới giật mình quay Lại.

Nhìn thấy người kia, Tiểu Hạ “Ơ” một tiếng, nhìn trừng trừng đối phương.

Ngươi kia cũng kinh ngạc không kém, thông thấy cô liền lui lại vài bước. Một tay thủ thế một tay hướng Tiểu Hạ quát.

” Là Ngươi… Đúng là oan gia không hẹn mà gặp, chuyện hôm nọ, Hôm nay ta phải tính sổ với Tiểu ác ma nhà ngươi.”

Thì ra là Mỹ Nam tử bị Tiểu Hạ chơi một cước vào hạ bộ hôm nọ.

Trông thấy hắn Tiểu Hạ lại có chút nhởn nhơ, hờ hững đáp lại.

“Hôm nọ ta có làm gì ngươi Sao? Ta chẳng nhớ gì hết.”

Khuôn mặt ngây thơ vô tội của Tiểu Hạ khiến nam tử như bị thách thức, bất quá chuyện tế nhị đáng xấu hổ không dám nói ra.

“Đồ trơ chẽn, chuyện hôm nọ khiến ta nằm một chỗ mấy hôm, báo hại không tham gia làm nhiệm vụ bản phái.”

Tiểu Hạ giả bộ gõ đầu mình.

“Thôi chết, đầu óc ta nhanh quên thật đấy, Không biết…Tiểu đệ đệ của ngươi thế nào rồi.”

Đôi mắt Tiểu Hạ liếc xuống ha bộ nam nhân, khiến y hốt hoảng dùng tay che lại.

“Không biết liêm sỉ, mau báo cho chủ sự, Ta có chuyện muốn nói với ông ấy.”

Tiểu Hạ nghiêng mặt cười cười.

“Không gặp, Bách Linh Chủ Sự Khai Lô cả buổi sáng, nay đã đi nghỉ rồi. Nếu muốn nhận đan dược thì hôm nay bổn cô nương phụ trách sổ sách.”

Nam tử nhìn lại Y phục trên người thiếu nữ.

“ngươi thực là Y Đồ mới đến?”

Tiểu Hạ làm mặt thưởng thức thái độ bối rối của Nam tử. Tuy hắn lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng bị nàng cho một cước, giờ đã ngoan đi rồi, ít nhất trước mặt nàng, hắn không dám khinh suất.

“Ngươi không khỏe chỗ nào, Để ta khám cho.”

“Vô sỉ! Ta có chết cũng không khiến cô động vào người ta.”

“Vậy bổn cô nương lại dùng chân nhé!”

Nam tử giận muốn sôi máu, càng nói chuyện với cô ta, y lại tự biến mình thành hồ đồ.

“Không khiến! Hôm khác ta đến gặp Chủ sự.”

Thấy đối phương rời Đi, cước bộ hơi mất tự nhiên, có vẻ hôm đó Tiểu Hạ ra đòn hơi mạnh, hoặc chỗ đoá của hắn hơi yếu.

Tiểu Hạ gọi với theo.

“Này! thấy không khỏe thì chữa ngay đi, sau này bị biến chứng, có dung thần dược cũng khó giúp ngươi nối dõi tông đường nha.”

Nam tử nghe như sấm nổ bên tai, y nằm dưỡng thương mấy ngày, đợi đến hôm nay tìm Bách sư Bá khám lại cho chắc, Vì y có chút không thoải mái ở chỗ đó.

Tập tễnh quay trở lại bàn trực.

“Coi như cô lợi hại, nhưng ta bị như ngày hôm nay cũng là do cô gây ra. Vậy nên không chữa khỏi thì không xong với ta đâu.”

Tiểu Hạ nhún vai.

“Ta cũng không rảnh gây thù hận với ngươi, nhưng ta cũng nhắc cho người nhớ. Dù ta không chữa trị ngươi làm gì được Ta chứ. Ăn thịt Ta chắc!”

“Cô…”

không để Nam tử nói hết chứ, Tiểu Hạ hắng giọng, nghiêm mặt ra lệnh.

“Cô cô cái gì… còn không mau cởi quần ra, để như vậy làm sao ta biết chỗ đó của ngươi có vấn đề gì.”

Miệng lưỡi Nam tử như bị niêm phong, A khẩu không nói thành lời. Thân Nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, nay bị một con nhỏ bắt tụt quần ngay trước mặt. Hắn không thổ hy vì nhục đã là may lắm.

“Không cởi chẳng lẽ bắt ta tự tay cởi cho ngươi.”

Tiểu Hạ xắn ống tay áo, động tác vô cùng khẩn trương. Nam tử chỉ biết thở mạnh, rên hừ hừ. Thân thể y run lên chẳng biết vì ngại hay vì sợ.

Bất ngờ Tiểu Hạ ôm miệng cười hắc hắc…

” Ta đùa ngươi chút thôi mà ngươi phản ứng ghê vậy. Ngươi nhìn xem đây là nơi nào. Đan Phòng phát đan dược là chỗ cho ngươi khoe tiểu đệ đệ sao?”

Bị Tiểu Hạ chơi xỏ, nam tử mím môi vằn giọng.

“Rốt cuộc, có chữa hay là không?”

Tiểu Hạ lượn quanh Nam Nhân một lượt, miện ngân ngân nga nga.

“có có chứ… nhìn sắc mặt của ngươi vàng vọt có phải dạo này khó ăn uống, ăn vào mấy ngày cũng không bài tiết ra ngoài… Như vậy tức là tắc khí, cơ thể mệt mỏi, không muốn ăn nhưng lại thấy đói.”

Nam tử gật đầu thay cho lời đáp.

Tiểu Hạ đi vào quầy thảo dược bốc một nắm lá, bột, rễ cây cho vào cối gia nhỏ. sau đó mang đi nấu lên cuối cùng đổ vào mảnh vải trắng chắt lấy Nước. đổ ra chén ngọc

” Chứng tắc khí dễ chữa thôi, chỉ cần uống chén thuốc này, đến ngày kia ngươi sẽ khỏi hẳn.”

Nam tử mặt không cảm xúc, liếc qua chén thuốc màu nâu nồng đậm.

“Không phải thuốc độc đó chứ!”

Tiểu Hạ lườm y.

“không uống?, vậy ta đổ !”

“Khoan đã”

Nam tử đối nhãn với Tiểu Hạ hòng nhìn thấu tâm cơ của đối phương, Một tay cầm lấy chén thuốc.

Tiểu Hạ liền chép miệng, lười biếng nhìn sang chỗ khác, khi Nam tử một hơi uống cạn.

Cô mới bật cười.

Nam tử biết chuyện hỏng bét thì quá trễ. thuốc đã nuốt xuống, có móc họng cũng chẳng nôn ra được.

“Ngươi, ngươi cho ta uống thuốc gì…”

Tiểu Hạ ôm mặt cười chơi.

“thuốc giải đó… Xuân Phong Kỳ Dược, Tiểu đệ đệ ngươi sẽ căng phồng lên.”

“Ác Ma! thứ dơ bẩn Như vậy mà cũng chế ra…Ta mà có mệnh hệ gì, nhất định sẽ hóa thành Ma khiến ngươi sống không được yên.”

“Ngươi không chết đâu mà lo, chẳng phải có vị hôn thê chưa cưới sao?, mau tìm cô ấy giúp ngươi giải toả bảy bảy bốn chín lần trong một ngày…hắc hắc…ngươi sẽ bình an thôi.”

Nam tử trợn mắt oán hận nói.

“49 lần, Tiểu Hạ… Ngươi.. muốn hại ta đến chết phải không?.”

Tiểu Hạ liền làm mặt lo lắng, dùng hai tay đùn Nam tử ra khỏi cửa.

” còn nhìn ta làm gì, còn không mau tìm nương tử tương lai đi… chậm chân, dược lực phát huy tác dụng… Chuyện Hạ bộ ngươi cứ phồng lên giữa đường chắc chắn sẽ thành trò hề cho Đông Dương Cung mất.”

Nam tử ôm cực tức hận không thể giết tiểu nha đầu ngay lập tức. Nghĩ đến đại sự trước mắt, hắn trộn cúi mặt, tập tễnh bước vội khỏi Đan Phòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.