Thế là Phiên Hồng đành phải đau lòng nhìn viên Trữ Linh Thạch này rơi vào tay “kẻ xấu”. Thân ảnh kia sau khi cầm lấy Trữ Linh Thạch thì hít vào một hơi rồi nói:
– Nhìn đi, đây là tầng thứ ba Tiên Ma Phệ Bảo! Hấp cho ta!
Từ bàn tay của thân ảnh kia tràn ra một lực hấp kinh người. Viên đá ban đầu còn tỏa ánh quang nhàn nhạt, nhưng sau khi lực hút tỏa ra thì ánh sáng bắt đầu ảm đạm đi, quỷ dị không nói nên lời.
Rắc một tiếng, viên Trữ Linh Thạch liền hóa thành một đống bột trắng phiêu tán đi, như chưa từng tồn tại vậy.
– Tóm lại, chỉ cần ngươi có nguồn cung liên tục khi tu luyện công pháp này thì đảm bảo tu vi của ngươi sẽ tiến nhanh như gió!
Thân ảnh mờ ảo nói, lần này có vẻ rõ ràng hơn không ít. Phiên Hồng nghe xong gật gật đầu, rồi giọng nói lại một lần nữa vang lên:
– Nhưng nhớ kĩ cho ta, công pháp này trong mắt thiên hạ vừa chính là ma công đáng diệt trừ, lại là chí bảo của vô số cường giả. Vì vậy tận lực thu liễm dùng tầng thứ hai của Thần quyết, hơn nữa chỉ dùng đối với những tên tội ác tày trời là được.
– Nếu thôn phệ người tốt, trong lòng ngươi dần dần sẽ có tâm ma, gây đủ loại tai họa ngầm trên con đường tu luyện! Được rồi, dùng như thế nào là do ngươi quyết định!
Dứt lời, thân ảnh mờ ảo dần phai nhạt đi, khuôn mặt lúc này mới bắt đầu hiện hình. Đó là một nữ tử có mái tóc trắng xóa, đôi mắt hồng sắc, mang một vẻ đẹp như tiên nữ giáng trần không màng thế tục.
Phải gọi là đẹp đến kinh hồn động phách, nhớ mãi không quên!
– Cho hỏi tục danh tiền bối là gì, để cho vãn bối có cơ duyên gặp được còn bày tỏ sự cảm kích!
Mắt thấy thân ảnh duyên dáng kia đang biến nhỏ dần trong tầm mắt, Phiên Hồng không nhịn được kêu to lên. Nữ tử đang bay đi thoáng dừng lại, âm thanh như sơn ca vang lên bên tia hắn, như gần mà xa:
– Nhớ kĩ, bản cô nương tên là Cổ Phi Yên! Có duyên sẽ gặp lại!
Nhìn khoảng không đen kịt trước mắt, Phiên Hồng thì thầm:
– Cổ Phi Yên…
Rồi trước mắt Phiên Hồng hoa lên, khi hoàn hồn thì bản thân đang ngồi trước quyển sách, chỉ khác là quyển sách không còn tồn tại mà thôi.
– Ngươi tỉnh rồi sao phu quân?
Âm thanh nữ tử yêu mị truyền qua tai Phiên Hồng. Ngoảnh mặt nhìn lại là thân thể dụ hoặc của thiếu nữ đang dính sát bàn tay, Phiên Hồng còn có thể cảm nhận được ôn hương nhuyễn ngọc mềm mại nơi tay.
– Quả thực là vưu vật hại nước hại dân…
Thở dài một hơi, Phiên Hồng nhìn tới đôi mắt đẹp kia, nói:
– Ừm, ngươi tên là gì nhỉ? Bên nhau lâu vậy rồi mà vẫn chưa biết tên nàng a…
– Ninh Phi Nguyệt! Hoặc chàng có thể gọi ta Nguyệt nhi cũng được…
Phiên Hồng nhìn Ninh Phi Nguyệt đang dùng mị nhãn nhìn hắn thì không khỏi cười khổ nói:
– Tùy nàng…
Chưa kịp nói hết câu, Phiên Hồng đã cảm thấy thân thể bị một thứ mềm mại bao phủ. Một làn hơi thoang thoảng vụt nhẹ qua tai hắn, âm thanh êm dịu vang lên:
– Ăn ta đi… muội chỉ muốn lưu lại một chút gì đó từ huynh, chỉ một chút thôi…
Chưa để nàng kịp nói hết câu, Phiên Hồng đã dùng tay đẩy nàng ra, ánh mắt thanh tỉnh. Nhìn về phía Ninh Phi Nguyệt, Phiên Hồng trấn định nói:
– Việc này không phải là ta không thể cùng với nàng. Nàng là một tuyệt sắc giai nhân, ta hiểu. Nhưng nàng thật sự là ngoài tầm với của ta lúc này, ta vẫn chưa xứng bên nàng.
– Với lại, Ninh Phi Nguyệt nàng không biết có bao nhiêu người theo đuổi nha, ta không chịu được bọn họ vây công. Nhưng chỉ cần một thời gian sau khi ta đứng ở một độ cao mà không ai có thể khinh thường, lúc đó chính là lúc mà chúng ta có thể bên cạnh!
Ninh Phi Nguyệt sau khi nghe nói, thần tình thỏa mãn. Nàng nhìn nam tử trẻ tuổi trước mắt, ôn nhu nói:
– Được thôi, vậy ta chờ đến ngày hôm ấy!
Một người trước mị hoặc của nàng mà vẫn có thể kiên định nói ra những lời ấy, thành tựu sau này há có thể tầm thường? Những bậc cường giả hầu như đều từ khiêm tốn mà ra!
Dứt lời, Phiên Hồng nhắm mắt lại, dựa theo tư thế khắc ghi được mà tu luyện.
Ầm ầm ầm!
Một luồng khí tức tuy nhỏ yếu tản mát ra, lực lượng đó không ngừng tăng lên. Phiên Hồng ngồi trên mặt đá, hai luồng không khí hắc bạch sắc như vũ bão tràn vào cơ thể. Vốn dĩ từ lúc ăn con cá kì dị đó thì lực lượng đã tích tụ trong cơ thể hắn, lúc này ngoại lực đi vào, như là xúc tác.
Hai luồng năng lượng trong cơ thể như nước lũ tràn đến vùng bụng Phiên Hồng, nhưng lúc này bị thứ gì đó ngăn cản.
– Phá cho ta!
Xe nhẹ đường quen, từ kinh nghiệm lúc 3 tuổi tu luyện, Phiên Hồng đánh sâu vào bức bình chướng ngăn trở này. Năng lượng thuận lợi chảy qua, Bán Ma nhất trọng, Bán Tiên nhất trọng, đến!
Nhưng không dừng lại ở đó, khí tức Phiên Hồng đang không ngừng tăng vọt, rất nhanh đột phá các tầng cấp khác.
Đột phá nhị trọng, tam trọng, tứ trọng, tuy vậy vẫn chưa dừng lại!
Một ngày sau, khí tức của hắn đã tiếp cận Bán Ma, Bán Tiên cửu trọng đỉnh phong! Cái tốc độ tu luyện này mà để các tu sĩ cùng cấp biết được thì không khỏi tức chết!
Này bản thân cơ cực lắm mới nửa năm tăng lên một tiểu cấp, đó đã là thiên tài, nhanh hơn nữa thì ba tháng một tiểu cấp. Đằng này Phiên Hồng tu cả hai loại, một ngày thôi mà cả hai đã đạt tới đỉnh phong, coi như là đột phá tận 18 cấp bậc trong một ngày!
Ầm ầm ầm!
Một đợt chấn động vang lên, Phiên Hồng tiến nhập Hóa Ma, Hóa Tiên nhất trọng! Cảm nhận lực lượng trong cơ thể, Phiên Hồng kích động:
– Cuối cùng ta cũng có thể tái tu luyện! Nhưng tên kia bây giờ có phế thì cũng có cường giả Ma Giả cao giai bảo vệ! Vậy nên bức thết bây giờ là phải tiến vào cấp bậc Ma Giả mới có thể đánh bại bảo kê mà giết tên này!
Ninh Phi Nguyệt đang thích ứng lực lượng mới đột phá tì cảm nhận được sát ý nhè nhẹ nên mở mắt ra. Thấy Phiên Hồng sắc mặt âm trầm, nàng tò mò hỏi:
– Chuyện gì xảy ra vậy? Sao chàng có vẻ tức tối như thế?
– À không có gì, chỉ là nhớ lại danh sách tử hình đó mà. Đúng rồi, nàng có bảo vật gì để luyện hóa không? Như linh thạch chẳng hạn…
Nhìn khuôn mặt Phiên Hồng cấp bách, Ninh Phi Nguyệt lấy từ trong trữ vật giới chỉ một cái nhẫn. Ném về phía Phiên Hồng, nàng ôn nhu nói:
– Trong đó có một ít đan dược, vật phẩm có thể trực tiếp đề thang tu vi đó. Cứ dùng thoải mái, đừng ngại.
Đeo nhẫn vào tay, Phiên Hồng cười cười trêu chọc:
– Ai nha, nhẫn đính hôn mà nàng cứ như ném rác vậy a. Lỡ nó hỏng mất thì làm sao bây giờ?
Ninh Phi Nguyệt nghe xong thì khuôn mặt xinh đẹp nổi lên một rặng mây hồng. Trông nàng lúc này vô cùng đáng yêu, Phiên Hồng cũng phải thất thần đôi chút.
– Hừ, cái tên ngốc nhà chàng, ai thèm cho nhẫn đính hôn chứ? Đưa đây để chàng bớt nói nhiều!
– A, Nguyệt nhi của ta nha, đồ vào tay ta làm gì có định nghĩa trả lại? Cổ nhân có câu: có không giữ, mất đừng đòi nha.
Phiên Hồng cười cười, trêu chọc Ninh Phi Nguyệt một lúc rồi bắt đầu lấy đồ ra tu luyện.