Đế Vương Vạn Giới

Chương 8: Huyết lam kiếm- Thiên cấp thiên binh



Ninh Phi Nguyệt thấy Phiên Hồng tu luyện thì không quấy rầy hắn nữa. Nàng đi ra ngoài sơn cốc, ánh mắt nhìn vào nơi xa, mang theo nhung nhớ:

– Lâu lắm rồi, chẳng biết nơi đó bây giờ ra sao. Bây giờ có lẽ phải về một chuyến, đi theo hắn chỉ làm chậm tiến bước của hắn thôi!

Rồi nàng ngoảnh mặt nhìn Phiên Hồng, ánh mắt mang theo nồng đậm ôn nhu:

– Tuy chỉ mới gặp một lần nhưng trong lòng ta khó dứt bỏ được, cũng chỉ có ngươi thôi. Cách xa một đoạn, bên nhau một đời! Tạm biệt…

Rồi hôn nhẹ lên trán Phiên Hồng, bỏ lại một phong thư rồi thân ảnh Ninh Phi Nguyệt dần mờ nhạt, cuối cùng biến mất hẳn. Tất nhiên là Phiên Hồng còn chưa biết chuyện này, vẫn đang điên cuồng tu luyện.

Trên hai bàn tay hắn phân biệt là một hắc thạch và một viên đá đang lập lòe ánh sáng. Hai bàn tay tỏa ra lực hấp kinh người, khí tức của Phiên Hồng theo đó gia tăng.

Đột phá nhị trọng!

Đột phá tam trọng!

Rất nhanh, chỉ hai canh giờ sau cả hai loại của hắn đồng thời đạt đến Hóa Ma bát trọng, Hóa Tiên bát trọng sơ kì!

Nhìn vào trữ vật giới chỉ của mình, Phiên Hồng thở dài:

– Hết vật phẩm tu luyện rồi sao? Mà thôi, chỉ đơn thuần lực lượng thì ta cũng không phải đối thủ của mấy tên thủ vệ kia! Vẫn là tu luyện thêm một vài môn võ kỹ!

Trong thiên hạ, không phải là kẻ có tu vi cao hơn luôn luôn thắng trong giao tranh. Trừ khi ngươi có lực lượng có thể bỏ xa đối thủ ngàn dặm, còn không phải dựa vào một số yếu tố khác để thực lực có thể cường đại. Võ kỹ chính là điều không thể thiếu.

Tiên Ma đại lục phân ra cấp bậc võ kỹ, công pháp thành Phàm- Hoàng- Huyền- Linh- Địa- Thiên- Thần- Cổ Thần cấp bậc. Võ kỹ cấp bậc càng cao thì càng mạnh mẽ. Như một võ kỹ Phàm cấp không thể nào mạnh hơn võ kỹ Hoàng cấp!

Lôi một đống thư tịch ra, nhiều đến nỗi chất thành núi trước mắt, lúc này Phiên Hồng mới để ý một cái phong thư trên mặt đất. Cầm phong thư lên đọc, Phiên Hồng thở dài:

– Thảo nào không nhìn thấy yêu nữ kia, cũng coi như mất đi một cái vệ sĩ cường đại! Mà thôi, nàng đi có lẽ vì tốt cho ta.

Không quản chuyện này nữa, Phiên Hồng nhìn tới núi thư tịch trước mắt, hết đào rồi lại bới cuối cùng cũng chọn ra được năm quyển.

Lôi Đình kiếm Hoàng cấp, võ kỹ có thể dùng được với hai loại tu luyện giả. Phong Ảnh Thân Pháp Hoàng cấp, thân pháp đề thăng tốc độ. Phá Toái Chỉ Huyền cấp, là một chỉ pháp có vẻ cường đại. Còn lại là quyền pháp Hắc Quỷ Quyền Huyền cấp và một bộ công pháp Huyền cấp rèn luyện nhục thân tên Kim Cang Luyện Thể Quyết.

– Trước tiên tu luyện 5 bộ này đến tiểu thành rồi tính sau.

Thời gian một năm thấm thoắt trôi qua. Bên cạnh một cái sơn cốc, một thiếu niên ở trần đang đứng trước một tảng đá to. Bỗng bàn tay hắn nắm lại, hắc khí từ cơ thể tràn ra, huyễn hóa thành một đầu lệ quỷ.

– Hắc Quỷ Quyền, lên!

Thiếu niên hét lớn một tiếng, nắm tay đánh ra, một đầu hắc quỷ dọa người bay thẳng đến tảng đá, tiếng nổ ầm ầm vang vọng. Vẫn chưa hết, thiếu niên không biết từ đâu nhặt lên hai thanh gỗ làm kiếm, bước chân nhanh chóng lao lên phía trước.

– Lôi Đình Kiếm! Phong Ảnh Bộ!

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Từng đạo kiếm ảnh lăng lệ bay ra, một đống đá tảng to trước mắt thế mà bị một kiếm chém vụn! Hóa Ma, Hóa Tiên bình thường không thể làm được như vậy, nhưng Phiên Hồng lại khác. Hắn chỉ dùng lực lượng cơ thể đã một kiếm chém đá nứt thành ba, cái này có đáng là gì?

Xẹt xẹt xẹt!

Một đạo đường thẳng đen kịt lóe lên, hàng trăm tảng đá bỗng có một lỗ to bằng ngón tay. Nhưng chưa kịp để người ta nhìn thấy cái lỗ, hàng trăm tảng đá bỗng nổ nát thành bột mịn!

– Phù, cuối cùng cũng vận dụng thông thạo bốn loại võ kỹ đến tiểu thành! Chỉ thiếu bây giờ là kinh nghiệm thực chiến!

Nhìn về rừng rậm nơi xa, ánh mắt Phiên Hồng kiên định:

– Đối với người khác, rừng là một đại nguy hiểm nhưng với ta, lại là kỳ duyên! Cổ Phi Yên từng nói có thể thu thập hạch tâm của mãnh thú mà luyện hóa tăng tiến tu vi, vậy thì triển thôi!

Trong khi lấy một bộ y phục từ nhân trữ vật, Phiên Hồng bỗng chú ý tới một vật. Tâm thần khẽ động, một vật đen kịt nằm trong lòng bàn tay Phiên Hồng.

Đó là một thanh kiếm bám đầy bụi bặm và rỉ sét, chẳng thấy một chút khí tức nào tỏa ra. Sợ ném vào đống phế liệu cũng chẳng ai để ý. Nhưng làm sao nó lại nằm trong giới chỉ của một cường giả cao giai, ắt hẳn phải có chút gì đó đặc biệt.

– Hình như nó chưa nhận chủ, thử nhỏ một giọt máu xem.

Lẩm bẩm một tiếng, Phiên Hồng quẹt chảy máu một ngón tay rồi nhỏ vào thân kiếm. Không một chút động tĩnh. Hắn thử đủ mọi cách, nào là gõ gõ vào thân kiếm, ném lung tung, vân vân nhưng chẳng hề có hiệu quả.

– Hay là rót lực lượng vào? Có thể lắm chứ, chỉ có cách này ta chưa thử qua.

Nghĩ là làm, Phiên Hồng một lần nữa nhặt thanh kiếm lên, rót lực lượng vào trong thân kiếm. Vẫn không có biến đổi gì. Lần thứ hai, thứ ba, thứ tư,…. Cho tới lần thứ một trăm vẫn không có động tĩnh!

– Móa, cái thanh sắt ngươi muốn làm tức chết ta hả? Ta đánh ngươi hừ hừ…

Không nhịn nổi hỏa khí trong người, Phiên Hồng giận dữ phi thanh kiếm cắm phập vào tảng đá, hai quyền bạch sắc liên tục đối oanh.

Vụt! Bỗng nhiên đôi mắt Phiên Hồng đen lại, khi nhìn thấy rõ hoàn cảnh thì xung quanh không phải là vực sau vô số đá mà là một thảo nguyên rộng lớn, trăm hoa đua nở, hương thơm ngào ngạt.

Ánh mắt hắn đảo quanh, không còn gì khác ngoài đồng hoa cỏ rộng lớn và một ngôi nhà gỗ, một bộ bàn ghế gỗ. Cất bước đi lại gần, bỗng bên tai hắn vang lên âm thanh đầyquỷ dị:

– Hu..u.u.uu..u, tiểu tử nào dám phá ta nghỉ ngơi???

Nghe được cái âm thanh này, Phiên Hồng sau lưng là mồ hôi lạnh, lông tơ tóc gáy dựng đứng cả lên. Thân thể hắn cấp tốc vung một quyền ra phía sau, nhưng khi ngoảnh lại thì chẳng thấy ai.

– Chỗ này quỷ dị quá… Á, có ma! Ta đánh ngươi con ma này!

Lại ngoảnh về phía trước, lúc hắn đang muốn bước đi thì một khuôn mặt già nua với nụ cười rất ư là hèn mọn nhìn hắn, thân thể không tự chủ mà lùi ra phía sau, đôi chân tung một cước.

Vút vút!

Tuy vậy chỉ đá trúng không khí. Khuôn mặt già nua cũng lùi vài bước, để lộ thân ảnh gầy yếu. Khuôn mặt già nua kia kinh hoảng mà nhìn xuống phía hạ thân, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm:

– Móa, cái tiểu tử này quá nhanh! Cũng may lão hủ ở trạng thái hồn thể, nếu không tuyệt tử con mẹ nó tôn rồi! Âm độc, quá âm độc a.

Phiên Hồng bất ngờ nhìn lão giả không một chút vết trầy, ánh mắt ngạc nhiên nhưng nghĩ đến trước mắt là một con ma nên cũng trấn định lại, khuôn mặt đầy vẻ cảnh giác.

– Đây là đâu?

Hắn cất tiếng hỏi lão giả, chỉ thấy lão chỉ chỉ về phía căn nhà gỗ. Từ căn nhà có một thiếu niên đi ra, khuôn mặt tuấn lãng không kém Phiên Hồng, mái tóc huyết sắc xen lẫn lam sắc mang cho người ta một nét yêu dị khó nói.

– Hắn sẽ giải thích cho ngươi! Nhưng ngươi đã tiến vào đây, hẳn biết là từ một thanh kiếm đi vào!

Phiên Hồng gật gật đầu không phủ nhận. Cũng chỉ từ lúc hắn cầm kiếm ra mới có cái loại sự tình này thôi. Thiếu niên tuấn lãng kia chậm rãi đi lại, nở một nụ cười thân thiện với Phiên Hồng.

– Ngươi là mới tiến nhập vào đây sao? Quả nhiên thiên phú không tệ, tu tiên, tu ma nhập về một thân thể…

Phiên Hồng ngẩn ngơ. Ngoại trừ hắn ra chẳng ai biết hắn đồng tu tiên ma, kể cả Ninh Phi Nguyệt cũng không biết. Vậy mà thiếu niên chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra, thực lực phải sâu tới mức nào?

– Yên tâm, ngươi chỉ cần một quyền là có thể đánh bại ta. Không cần cảnh giác.

Nhìn thấy vẻ cảnh giác trên mặt Phiên Hồng, thiếu niên cười nhẹ tiếp tục giải thích:

– Thanh kiếm ngoài kia chính là Huyết Lam Kiếm, là một Thiên Binh. Ta chính là khí linh của thanh kiếm này, do chưa nhận chủ bao giờ nên thực lực chẳng khác phàm nhân là bao.

Phiên Hồng trước nghe Cổ Phi Yên nói đến Thiên Binh, bây giờ lại nghe thêm lần nữa, tính tò mò kích phát. Phiên Hồng nhìn thiếu niên hỏi:

– Thiên Binh là cái gì?

Thiếu niên nhìn hắn, cười giải thích:

– Thiên Binh chính là những dạng binh khí, đồ vật do thiên địa uẩn dưỡng mà thành. Huyết Lam Kiếm này trước đó là một khối Huyết Băng Tinh Thạch có linh trí mà thành, ta là linh trí từ viên đá này tiến hóa ra.

– Nhưng điều kiện quan trọng nhất để tạo Thiên Binh chính là nguyên liệu gốc phải có linh trí trên trăm vạn năm, nếu ít hơn hoắc không có là không thể nào! Còn có thể trở thành Thiên Binh không chính là cơ duyên, thiên địa chọn cái nào thì cái ấy là Thiên Binh!

Đến lúc này, Phiên Hồng đã hiểu Thiên Binh chính là gì. Nói ngắn gọn chính là vũ khí do thiên địa tạo ra. Nhưng hắn lại không biết Thiên Binh có phân cấp theo vũ khí bình thường không.

– Thiên Binh có phân cấp, được chia làm: Hoàng- Huyền- Linh- Địa- Thiên- Thượng Cổ- Khởi Nguyên! Ta chỉ là một kiện Thiên cấp Thiên Binh nên không có thực lực, phải nhận chủ mới tăng lên được. Truyền thuyết rằng Khởi Nguyên Thiên Binh lúc mới xuất thế có khả năng khai thiên lập địa, phá toái hư không!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.