Không ở cây cầu. Nơi phát sinh biến đổi nằm tại hậu sơn của Kim Kiếm Phong.
Bên trong một cổ động, vốn đã say ngủ suốt ngàn năm, một con vượn lông vàng bỗng nhiên thức giấc. Nó mở to hai mắt, ngẩng đầu, dáng vẻ tựa hồ đang tập trung nghe ngóng điều gì…
Sự thức giấc của linh viên, đám người Cơ Thành Tử, Lăng Thanh Trúc tạm thời còn chưa hay. Phần Lăng Tiểu Ngư, kẻ đã dưới sự tác động của Thiên Tâm Kiều mà vô tình dẫn động lực lượng vô minh, đánh thức linh viên, nó tất nhiên cũng không tài nào biết được. Hiện tại, khiến nó bận lòng duy chỉ một điều: mười tám tấm ván của Thiên Tâm Kiều.
Từ nãy giờ, sau khi tận mắt chứng kiến những đứa trẻ khác đi qua cây cầu, rốt cuộc thì nó cũng đã hiểu ra sự trắc trở bên trong, rằng thực tế chẳng hề đơn giản như mấy lời Lăng Thanh Trúc đã bảo trước đây, chỉ cần nỗ lực tất sẽ vượt qua…
Dễ, đúng thật có dễ, nhưng là đối với người sở hữu thiên phẩm linh căn như Chu Đại Trù và Dương Tiểu Ngọc kìa. Bằng hạng linh căn trung phẩm như Lăng Tiểu Ngư nó… Đừng nói ba mươi, chỉ mười tám tấm ván thôi cũng đã là một vấn đề rất lớn rồi.
“Cây cầu này khó đi như vậy, từ nãy tới giờ, người có linh căn trung phẩm hầu hết đều chỉ bước được đến tấm ván thứ mười hai liền dừng lại, duy mỗi một mình Chu Ngọc là sang tới tấm ván thứ mười ba… Mười tám tấm ván, ta làm thế nào đi được đây?”.
Lăng Tiểu Ngư càng nghĩ trong lòng càng lo lắng, bất an. Nó sợ mình sẽ thất bại, vô pháp hoàn thành giao ước với Lăng Thanh Trúc. Nó sợ Yến cô cô sẽ chẳng có người cứu giúp…
“Yến cô cô…”.
“Hài tử.” – Trông thấy đứa trẻ đằng trước vừa mới đặt chân lên tấm ván đầu tiên mà khuôn mặt đã lộ vẻ sầu lo, băn khoăn khó nghĩ, Đồ Tự mới nghi hoặc – “Có chuyện gì vậy?”.
“Tiên gia…”.
Lăng Tiểu Ngư hơi đắn đo, nhưng rồi cũng lấy can đảm hỏi: “Tiên gia, linh căn trung phẩm thì có thể đi qua được mười tám tấm ván trên cầu này không?”.
Mười tám tấm ván?
Đồ Tự lắc đầu: “Hài tử, đó là việc bất khả thi. Hàng ngàn năm qua chưa từng có đứa trẻ nào mang linh căn trung phẩm mà làm được”.
“Tiên gia, thật sự… thật sự không thể sao?”. – Lăng Tiểu Ngư chưa chịu từ bỏ, hỏi thêm lần nữa.
Chỉ là câu trả lời, nó vẫn như cũ: một cái lắc đầu phủ định.
Nhận được đáp án phũ phàng nọ, tâm tình Lăng Tiểu Ngư càng thêm trầm trọng hơn trước. Nhưng, dù là vậy, nó hãy còn chưa muốn buông xuôi, phó mặc số phận.
Hết xem “rừng đao biển lửa” lại ngó nhìn Lăng Thanh Trúc ở phía bên kia cây cầu, Lăng Tiểu Ngư siết tay thành nấm, cắn răng rồi đột nhiên bước mạnh về trước.
Nó phải đi. Khó khăn đến đâu nó cũng phải đi. Trắc trở nhường nào nó cũng phải bước tiếp. Mười tám tấm ván, Lăng Tiểu Ngư nó nhất định phải vượt qua!
…
Vì Yến cô cô của mình, Lăng Tiểu Ngư đã hạ quyết tâm hoàn thành giao ước với Lăng Thanh Trúc, sẽ đi qua được mười tám tấm ván trên Thiên Tâm Kiều. Từ đầu tới cuối, nó chẳng hề có suy nghĩ sẽ nhờ vả Dương Tiểu Ngọc, bất kể so với nó, Dương Tiểu Ngọc hiện đã thừa khả năng mời được tiên gia, cầu được linh dược.
Là vì Lăng Tiểu Ngư nó quá ngốc? Hay bởi tại nó quá kiên cường tự lập?
Không ai rõ. Lúc này mọi người chỉ thấy được là Lăng Tiểu Ngư nó đang cố gắng bước đi…
Ở sáu tấm ván đầu tiên, mọi thứ chả có gì khó khăn, nhưng kể từ tấm ván thứ bảy, cước bộ của Lăng Tiểu Ngư đã buộc phải giảm đi không ít. Là do áp lực. Tấm thứ tám lớn hơn tấm thứ bảy, tấm thứ chín lớn hơn tấm thứ tám, cứ thế, theo mỗi bước chân của Lăng Tiểu Ngư, áp lực tăng lên mỗi lúc một nhiều; và nó, nó bước đi mỗi lúc một chậm…
…
“Phù… ù…”.
“Phù… ù…”.
Đứng trên tấm ván thứ mười hai, Lăng Tiểu Ngư khom mình thở dốc. Xem bộ dạng của nó, khẳng định mười mươi là đã sắp tới giới hạn.
Dừng lại, đấy không nghi ngờ là lựa chọn đúng đắn nhất của Lăng Tiểu Ngư lúc này. Nó nên làm thế.
Tiếc rằng… nó đã không làm. Hay đúng hơn là nó đã làm điều ngược lại. Thay vì dừng hẳn thì nó lại nhấc chân bước tiếp.
Bàn chân run run, nó khó khăn đặt xuống tấm ván thứ mười ba. Ngay khi vừa chạm, lập tức, một cỗ áp lực to lớn liền phủ xuống, ép nó phải cong mình chống đỡ.
Trong bộ dạng khòm lưng ấy, Lăng Tiểu Ngư vậy mà vẫn không hề hé môi thốt ra một thanh âm nào. Mặc cơn đau, mặc áp lực đè nén, nó tiếp tục hướng về phía trước bước đi…
“Tiểu Ngư…”.
Đầu cầu bên kia, Dương Tiểu Ngọc chứng kiến tất cả, lòng bất nhẫn gọi tên. Cô bé thật không muốn nhìn thấy Lăng Tiểu Ngư như vầy. Khó chịu lắm.
“Tiểu Ngư, dừng lại đi…”.
…
Mấy lời trong lòng nọ của Dương Tiểu Ngọc, Lăng Tiểu Ngư tất nhiên chẳng thể nào nghe được. Lùi một bước, thậm chí kể cả khi Dương Tiểu Ngọc có mở miệng ra mà hô gọi thì hẳn nó vẫn không thể nào nghe. Hiện tại, đôi mắt nó đã nhoà, còn đôi tai thì đã bị tiếng “ong ong” phủ kín. Tri giác, chúng đang dần mất đi rồi…
…
“Thằng bé này…”.
Cơ Thành Tử quan sát thấy trên cầu Lăng Tiểu Ngư dù đã dần mất đi tri giác nhưng vẫn cố rướn người về trước thì chân mày không khỏi cau lại: “Linh căn trung phẩm lại có thể đi ra đến tấm ván thứ mười bốn, thành tích đã xem là cực hạn. Tại sao nó vẫn còn cố gắng tiến thêm?”.
“Là vì muội đã bảo nó làm thế”.
Quay sang Lăng Thanh Trúc – người vừa nói, Cơ Thành Tử nghi hoặc: “Thanh Trúc sư muội, chuyện này là thế nào?”.
Lăng Thanh Trúc cũng chẳng giấu giếm, đem sự tình kể lại: “Một tháng trước thằng bé này theo Mộng Kiều đến tìm muội cầu linh dược để về chữa bệnh cho cô cô của mình. Muội đã bảo nó, rằng chỉ cần nó đi qua được mười tám tấm ván trên Thiên Tâm Kiều, như vậy muội sẽ tự mình xuống núi cứu người”.
“Mười tám tấm ván?”.
Lý Ngọc Thường đứng ở kế bên, vừa nghe xong liền phản ứng: “Thanh Trúc sư tỷ, tỷ đây rõ ràng là cố tình làm khó dễ người. Phẩm cấp linh căn của thằng bé kia bất quá chỉ là trung phẩm, thế nào có khả năng đi qua được mười tám tấm ván của Thiên Tâm Kiều?”.
“Cái đó ta đương nhiên biết”.
“Đã biết mà tỷ còn…”.
Lý Ngọc Thường nói tới đấy thì hừ khẽ, dời ánh mắt lên người Cơ Thành Tử: “Chưởng môn sư huynh, cuộc khảo thí này muội nghĩ là nên kết thúc thôi”.
“Không được!”.
Cơ Thành Tử còn chưa kịp hồi âm Lý Ngọc Thường thì bên này Lăng Thanh Trúc đã bác bỏ ngay: “Khảo thí là khảo thí, một khi kẻ bước trên cầu còn chưa chịu từ bỏ thì không thể dừng lại”.
“Sư tỷ, tỷ…”.
Lý Ngọc Thường đang nói bỗng chợt ngưng. Nàng phát hiện có người vừa nắm lấy tà áo mình, đến chừng liếc xem thì cũng là lúc giọng non nớt của Dương Tiểu Ngọc cất lên.
“Phong chủ… Phong chủ đem Tiểu Ngư ra đi…”.
“Tiểu Ngọc…”.
Lý Ngọc Thường trông mặt đồ nhi tương lai đã chực chờ tuôn lệ thì lòng càng thêm bất nhẫn. Một lần nữa, nàng hướng Cơ Thành Tử, thanh âm kiên quyết: “Chưởng môn sư huynh, mạng người trên hết. Lẽ nào huynh định nhìn thằng bé Tiểu Ngư này chỉ vì muốn cứu cô cô mình mà phải gục ngã trên Thiên Tâm Kiều?”.
“Cái gì mà gục ngã?” – Lăng Thanh Trúc chẳng cho là phải – “Ngọc Thường sư muội nói quá rồi. Có ta ở đây, thằng bé kia há lại bỏ mạng?”.
“Ngọc Thường sư muội đừng lo. Thằng bé kia cùng lắm là trật tay, gãy chân thôi, sẽ chả việc gì đâu”.
…
“Trật tay, gãy chân, chả việc gì…” Cơ Thành Tử nhẩm lại, trán loáng cái đã in hằn mấy đạo hắc tuyến.
“Hừm…”.
Nhẹ hắng giọng, hắn nói: “Thanh Trúc sư muội, mặc dù y thuật của muội rất cao, thế nhưng đau đớn không phải thứ mà một đứa trẻ nên gánh chịu”.
Dứt câu, Cơ Thành Tử quay mặt đi, đang tính ra tay đem Lăng Tiểu Ngư nhấc khỏi Thiên Tâm Kiều thì chợt bị một cánh tay khác ngăn lại.
“Sư muội…”.
Bất chấp cái nhìn uy nghiêm của Cơ Thành Tử, Lăng Thanh Trúc vẫn nhất quyết giữ vững lập trường: “Chưởng môn sư huynh, việc này rất quan trọng với muội. Thằng bé Tiểu Ngư này, muội muốn biết nó sẽ cố chấp tới đâu…”.
“Sư muội, muội muốn gì ở thằng bé này?”.
“Muội sẽ thu nó làm đệ tử chân truyền”.
…
Câu trả lời của Lăng Thanh Trúc đã khiến Cơ Thành Tử và những vị phong chủ khác rất đỗi ngạc nhiên. Có nghĩ thế nào bọn họ cũng khó lòng mường tượng ra được đáp án lại là như vầy.
Trước giờ, chân truyền đệ tử có ai lại chẳng thuộc hạng tư chất hơn người? Thiên phẩm quá hiếm hoi nên thôi không tính, nhưng còn cực phẩm, thượng phẩm linh căn, ít nhiều cũng xuất hiện.
Xưa cũng tốt, nay cũng được, tiêu chuẩn ngầm để trở thành chân truyền đệ tử, tối thiểu tư chất phải là thượng phẩm linh căn. Trung phẩm ư? Hơn hai ngàn năm qua, một người cũng chưa có.
Vậy mà bây giờ…
Lăng Thanh Trúc quyết định sẽ thu Lăng Tiểu Ngư – một đứa trẻ chỉ sở hữu linh căn trung phẩm – làm đệ tử chân truyền, việc này… quá ngoài lẽ thường rồi.
Cơ Thành Tử không hiểu. Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử cũng đều là như thế, không hiểu được.
“Thanh Trúc sư muội, muội… thật muốn thu thằng bé Tiểu Ngư này làm đệ tử chân truyền?”.
Đáp lại Cơ Thành Tử, Lăng Thanh Trúc gật đầu khẳng định: “Phải”.
Nàng nói thêm: “Sư huynh, mười tám tấm ván trên Thiên Tâm Kiều không phải điều kiện mà là thử thách. Muội muốn xem tâm chí thằng bé này có thể kiên định tới đâu”.
“Thôi được rồi. Nếu như đây đã là tâm ý của sư muội, vậy ta sẽ không can thiệp”.