Tiên Môn

Chương 22: Về Lại Cô Thôn



Dự định của Lăng Thanh Trúc, Lăng Tiểu Ngư làm sao có khả năng nhìn ra được?

Nó không biết. Hiện tại, nó vẫn đang bước đi…

Mà, nói thế cũng không đúng. Trên tấm ván thứ mười lăm, Lăng Tiểu Ngư nó đã chẳng còn đứng nổi nữa rồi. Giờ phút này, nó đang bò đi. Từng chút một.

Tốc độ kia thật là chậm lắm, thậm chí so với một con sên còn chả nhanh hơn được bao nhiêu. Có thể thấy, giới hạn cuối cùng, Lăng Tiểu Ngư nó đã vượt qua, và đang sụp đổ…

Đôi môi tự lúc nào đã bị cắn nát, thần sắc tự lúc nào đã tái mét, với thân thể suy kiệt, Lăng Tiểu Ngư cố đưa tay về trước…

Nhưng rồi… nó đành bỏ xuống. Nó chẳng còn giữ thêm được nữa. Dẫu vậy, miệng nó thì vẫn thều thào gọi tên “Yến cô cô…”.

“Mười sáu tấm ván, từ xưa đến nay thằng bé này chính là người đầu tiên làm được”.

Tiếp sau câu nói, Cơ Thành Tử cũng liền động chân nguyên hòng đem đứa trẻ đã gục ngã trên Thiên Tâm Kiều nhấc lên.

Chính tại lúc này, dưới chấp niệm hãy đang còn thôi thúc, trên lưng Lăng Tiểu Ngư, một đồ hình bỗng chợt hiện ra.

Đồ hình này rất nhạt, tới độ thậm chí dù đứng gần quan sát e cũng khó lòng thấy được. Vì lẽ đó, trong nhất thời Cơ Thành Tử vẫn còn chưa thể phát hiện. Nhận ra, có chăng là một hiện tượng khác.

Trên cao, bầu trời vốn tĩnh lặng bỗng bất ngờ nổi gió. Mây từ đâu chả rõ lại thi nhau kéo đến, thoáng chốc đã che kín toàn bộ Kim Kiếm Phong.

“Chưởng môn sư huynh…” Dịch Bất Dịch linh cảm có sự bất tường, hướng Cơ Thành Tử gọi.

Lẽ dĩ nhiên bản thân Cơ Thành Tử cũng đã nhìn ra điều cổ quái. Hắn giao Lăng Tiểu Ngư lại cho đệ tử của Lăng Thanh Trúc là Mộng Kiều, tiếp đấy thì vội vàng triển khai pháp nhãn.

Chỉ là pháp nhãn còn chưa kịp mở thì Cơ Thành Tử hắn đã bị một tiếng gào kinh thiên chấn động, khiến phải bỏ ngang.

Trong tầm mắt hắn cũng như của những người đang có mặt, từ phía hậu sơn, một đạo kim quang phóng thẳng lên trời, chừng khi đáp xuống trên đỉnh núi Kim Kiếm thì để lộ ra một thân hình to lớn đồ sộ.

Vừa xuất hiện không ai khác mà chính là con vượn lông vàng ba mắt bốn tai đã thức giấc sau ngàn năm say ngủ. Nếu có gì mới lạ thì đấy là hình thể. So với ban nãy, lúc còn bên trong cổ động thì nó đã to lớn hơn rất nhiều, kích cỡ chí ít cũng vài mươi trượng.

Chân đạp núi cao, Thông Tý Cự Viên đứng thẳng người, liên tiếp dùng tay đấm lên ngực mình, miệng hướng đám mây đen trên bầu trời Thiên Kiếm mà gào thét.

“Grào… ào… ào…”.

“Grào… ào… ào…”.

“Ầm ầm…”.

“Ầm…”.

Trong tiếng gào của nó, Kim Kiếm Phong cũng bắt đầu rung chuyển. Từ bên trên, đất đá thi nhau đổ xuống…

“Đồ Tự! Mang đám trẻ rời khỏi đây!”.

“Tuân lệnh sư tôn!”.

Nhận được chỉ thị của Cơ Thành Tử, Đồ Tự nào dám chần chừ, vội xuất ra một tấm vải lớn, thi triển thuật pháp đem hơn trăm đứa trẻ thu vào rồi mau chóng mang đi khỏi khu vực Thiên Tâm Kiều.

Với đám người còn ở lại, Cơ Thành Tử đưa tay lên, bảo: “Lập kết giới!”.

Vài giây sau.

Từ dưới đất, bên cạnh Thiên Tâm Kiều, thân ảnh Cơ Thành Tử hiện đã dời đi, đích đến nằm ở phía trên, tại không trung.

Hắn hướng Thông Tý Cự Viên đang kích động kêu gào, nói lớn: “Viên Tôn! Xin hãy bình tĩnh!”.

“Grừ… ừ… ừ…!”.

“Viên Tôn…!”.

Vừa chống đỡ uy áp phát ra từ Thông Tý Cự Viên, Cơ Thành Tử vừa đưa tay kết quyết. Thông qua ấn ký màu vàng kim mới hiện lên nơi trán, hắn trực tiếp dùng thần niệm giao tiếp:

“Viên Tôn! Xin hãy bình tĩnh!”.

“Viên Tôn…!”.

Mặc cho Cơ Thành Tử kêu gọi, suốt một đỗi lâu Thông Tý Cự Viên đều chẳng hề đáp lại. Nó chỉ ngẩng đầu nhìn đám mây đen phía trên, liên tục kêu gào.

Thế rồi, hết sức đột ngột, nó bỗng há to miệng, bắn ra một luồng sáng tràn ngập khí tức hủy diệt về phía đám mây đen nọ.

Cùng lúc, bên dưới mặt đất, nằm trong lòng Mộng Kiều, Lăng Tiểu Ngư chợt nhăn mày “ưm” khẽ một tiếng. Theo đó, đồ hình ẩn sau lớp vải thô màu nâu đất trên lưng nó cũng lặng lẽ tan biến…

“Viên Tôn!”.

Những tưởng sẽ giống như trước, Thông Tý Cự Viên vẫn tiếp tục phớt lờ Cơ Thành Tử thì không, lần này nó đã cúi nhìn hắn.

Có vẻ như đã nhận ra điều gì, nó dùng tiếng người hỏi: “Trán tàng Kim Ấn. Ngươi là chưởng môn hiện thời của bản môn?”.

“Bẩm Viên Tôn, đệ tử là Cơ Thành Tử, đồ đệ thứ ba của Thanh Hà Tử”.

“Thanh Hà Tử đâu?”.

“Hồi Viên Tôn, ân sư đã viên tịch”.

“Viên tịch?”.

Thông Tý Cự Viên thoáng ngẫm, đáy lòng không khỏi có điều nghi hoặc.

“Viên Tôn, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Viên Tôn lại kích động như vậy?”.

Thông Tý Cự Viên tạm gác bỏ hoài nghi, lần nữa ngẩng đầu nhìn lên thương khung.

“Vừa rồi ta đã cảm nhận được một cỗ lực lượng. Rất đáng sợ…”.

Lời của Thông Tý Cự Viên tuy không nhiều nhưng đã lập tức khiến cho thần tình Cơ Thành Tử trở nên trầm trọng.

Hơn ai hết ở Thiên Kiếm Môn này, Cơ Thành Tử hắn biết rõ Thông Tý Cự Viên nơi đối diện có bao nhiêu năng lực. Đừng nói hắn, thậm chí dẫu có là sư phụ Thanh Hà Tử của hắn cũng khó lòng bì được.

“Thượng cổ linh thú”, bốn chữ này chẳng phải hư danh, tự dưng mà gọi.

Khí lực to lớn, thần thông càng là mạnh mẽ vô cùng, ấy vậy mà chính miệng Thông Tý Cự Viên lại thốt lên ba chữ “Rất đáng sợ”. Rốt cuộc thì thứ lực lượng vừa lướt qua Thiên Kiếm Môn là gì mà kinh khủng tới như thế?

Có lẽ cũng biết Cơ Thành Tử đang bận lòng, thắc mắc, Thông Tý Cự Viên chủ động nói ra: “Cỗ lực lượng kia, khí tức cực kỳ xa xưa. Thậm chí… ta nghĩ nó còn tồn tại trước cả thời thượng cổ”.

“Viên Tôn, ý người là…”.

“Lực lượng hồng hoang”.

Ba ngày sau.

Cuộc khảo thí đã kết thúc, sự tình phát sinh hôm đó cũng đã sớm trôi qua. Tuy vậy, dư âm thì vẫn còn lưu lại. Khó mà phai được.

Đám mây đen bỗng hiện ra trên bầu trời Thiên Kiếm, sự thức giấc và kích động của Thông Tý Cự Viên vốn đã say ngủ suốt ngàn năm, hết thảy đều tựa như một hồi chuông cảnh báo. Nhất là ở những lời nói sau cùng của Thông Tý Cự Viên kia.

“Một thời đại mưa máu gió tanh xem chừng đã đến. Đại kiếp nạn đã chuẩn bị hàng lâm. Các ngươi nên tranh thủ…”.

Thông Tý Cự Viên đã nói như thế. Những lời nọ, trùng hợp thay lại rất tương đồng với dự ngôn sáu năm về trước của Thanh Hà Tử.

Như vậy, mọi thứ đã không còn là khả năng nữa. Đại tai kiếp, nó chắc chắn sẽ xảy ra. Chính giáo chắc chắn sẽ lâm nguy. Tất cả đều bắt nguồn từ một đứa trẻ. “Mắt ẩn hoàng lân, lưng tàng thái cực”.

“Haaa… Cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài”.

Cách núi Ngũ Đài khoảng độ năm dặm về phía đông bắc, một đôi trẻ nhỏ tuổi tầm sáu, bảy đang cùng nhau ngự trên một thanh phi kiếm, thong thả bay đi.

Bọn họ cũng chả ai xa lạ, đích thị Lăng Tiểu Ngư và vị phong chủ tính tình cổ quái ẩn trong lốt trẻ con của Trúc Kiếm Phong: Lăng Thanh Trúc. Mấy lời vừa rồi chính là được thốt ra từ trong miệng nàng.

Đứng ở phía trước, nơi đầu mũi kiếm, Lăng Thanh Trúc tiếp tục lẩm bẩm: “Mấy ngày qua thật là chán chết đi được. Chưởng môn sư huynh cũng thiệt tình… Cứ làm như đại kiếp nạn ngày mai sẽ liền giáng xuống không bằng…”.

“Đúng là biết làm khổ người khác mà…”.

“Tiểu tử”.

“Dạ?”.

“Tại sao từ nãy giờ không nghe ngươi nói gì hết vậy?”.

“Thần tiên sư phụ, tại Tiểu Ngư đang nghĩ tới Yến cô cô”.

“Yến cô cô?”.

Lăng Thanh Trúc bĩu môi: “Tiểu tử ngươi lúc nào cũng chỉ biết Yến cô cô Yến cô cô, thật chẳng giống nam nhi tí nào cả”.

“Haizzz… Được rồi. Tiểu tử ngươi đừng lo lắng quá. Mặc dù tiểu tử ngươi không thể bước qua hết mười tám tấm ván của Thiên Tâm Kiều nhưng mà ta đây cũng đã đồng ý hạ sơn cứu người. Với y thuật và đạo hạnh của ta, Yến cô cô ngươi dù thập tử nhất sinh thì ta vẫn sẽ cứu lại được thôi”.

“Vâng, thần tiên sư phụ. Tiểu Ngư biết rồi”.

“Nếu biết rồi thì có thể nới lỏng tay ra một chút được không? Tiểu tử ngươi ôm chặt như vậy khiến ta thấy rất khó chịu đấy”.

“Con xin lỗi”.

Lăng Tiểu Ngư nói đoạn thì liền đem tay mình nới lỏng. Chẳng may, do động tác hơi vội lại cộng thêm việc ngự kiếm phi hành, trong một giây bất cẩn, nó đã đánh mất thăng bằng, ngã nhào xuống dưới.

“A a a…!!”.

“Phù ù…”.

Lát sau, trong vòng tay Lăng Thanh Trúc, Lăng Tiểu Ngư dù đã an toàn nhưng vẫn liên tục thở gấp. Xem dáng vẻ thì quả còn đang sợ hãi.

Đối với biểu hiện này của nó, Lăng Thanh Trúc hơi bất đắc dĩ: “Chậc, coi tiểu tử ngươi kìa. Bảo ngươi nới lỏng ngươi lại triệt để buông tay. Người gì đâu mà ngốc thế cơ chứ”.

“Thần tiên sư phụ, không phải…”.

“Không phải cái gì mà không phải! Ngươi cứ đứng yên đấy cho ta!”.

Bị quở trách, Lăng Tiểu Ngư dẫu muốn cũng khó lòng nói thêm, đành cúi đầu phó mặc…

Phi kiếm một đường bay thẳng, theo khoảng cách ngày càng kéo xa với núi Ngũ Đài, Đào Hoa thôn cũng mỗi lúc một nối gần.

Ban đầu, từ hơn năm mươi dặm, quãng đường lúc này chỉ còn vài ba dặm. Qua thêm một đỗi, rốt cuộc thì bóng dáng những cây hoa đào cũng đã hiện ra trong tầm mắt Lăng Tiểu Ngư.

Ngay khi phi kiếm vừa đáp xuống mái nhà tranh quen thuộc, chẳng đợi Lăng Thanh Trúc lên tiếng thì nó đã lập tức vùng ra, chạy thẳng vào bên trong nhà.

“Yến cô cô! Yến cô cô!”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.