– Tống lão ca không biết huynh đến đây là vì chuyện gì?
Tống Tiền tiến lại bên cạnh khẽ nói.
– Lão ca đã chuẩn bị cho đệ một căn phòng tốt đảm bảo sẽ làm đệ hài lòng.
Hắn vừa nghe lão nói lửa giận trong lòng lại bốc lên, lần trước hắn mém chút bị yêu nữ kia lột sạch nguyên nhân chính là tại tin tưởng lão già này.
– Không cần, đệ ở chỗ này là được rồi.
– Như vậy sao được? dù sao đệ cũng là khách quý của bổn các nếu để tiểu thư biết được người nhất định sẽ trách phạt lão phu tiếp đãy không chu đáo.
Lý Thiên Hành không thể từ chối nhưng mà lỡ như bên trong lại có yêu nữ kia vậy thì vô cùng phiền toái, ánh mắt hắn đảo qua Ngọc Thanh trong đầu liền xuất hiện một chủ ý, hắn tiến lại nắm tay nàng.
– Tống lão ca quên giới thiệu với người đây là Ngọc Thanh thê tử tương lai của ta.
Ngọc Thanh bị hắn nắm tay trước mặt người khác sắc mặt lập tức đỏ bừng trong lòng lại giống như ăn được mật ngọt.
Tống Tiền nghe hắn nói liền hiểu ra vấn đề, ánh mắt lão đánh giá Ngọc Thanh vài lần sao đó mỉm cười gật đầu.
– Ngọc Thanh cô nương mi thanh mục tú, siêu phàm thoát tục đúng là tiên tử chốn nhân gian tiểu Lý thật là biết chọn người.
– Đa tạ Tống lão khen ngợi.
– Tiểu Lý nếu đệ đã không muốn thì ta cũng không ép nữa có gì cần thì gọi lão ca một tiếng.
– Đúng lúc tiểu đệ cũng đang có chuyện muốn nhờ lão ca giúp đỡ.
Lý Thiên Hành kéo Tống Tiền ra bên ngoài.
– Tống lão ca không biết bên trong vạn bảo các có bán huyết linh đan không?
– Tất nhiên là có.
– Vậy tốt quá sao khi đấu giá kết thúc lão ca có thể mang đến cho tiểu đệ một viên không?
– Việc này không thành vấn đề, có điều đan dược ở đây phẩm cấp không bằng sư phụ của đệ luyện chế, sao đệ không nhờ ngài ấy?
– Không giấu gì lão ca sư phụ đệ hiện tại không biết đã đi đâu đến giờ vẫn chưa trở lại hiện tại đệ lại cần đan dược gấp cho nên mới mạo muội đến nhờ lão ca giúp đỡ.
Tống Tiền khẽ gật đầu.
– Đệ yên tâm sao khi buổi đấu giá kết thúc ta sẽ đích thân mang đang dược đến cho đệ.
– Đa tạ lão ca, đúng rồi còn có việc này nữa.
Lý Thiên Hành lấy ra một chiếc hộp đưa cho Tống Tiền.
– Bên trong là ngũ cấp thượng phẩm linh thanh linh quả làm phiền lão ca mang đi đấu giá giúp tiểu đệ.
Tống Tiền hai mắt sáng rực nhìn chiếc hộp, bên trong là một quả cây to như nắm tay, vỏ như ngọc thạch bên ngoài còn tỏa ra linh khí thanh thuần đúng là ngũ cấp linh quả.
– Đệ yên tâm lão ca sẽ cho đệ cái gía hài lòng.
Lão nói xong mỉm cười hiếp mắt rời đi, Lý Thiên Hành thở phào nhẹ nhõm vấn đề linh thạch để đột phá đã được giải quyết, hắn vừa trở vào bên trong cảm thấy không khí có chút kì lạ.
– Hai người nhìn ta như vậy làm gì?
Hắn tiến tới nắm tay của Ngọc Thanh, tay còn lại ôm lấy eo nàng hoàn toàn không để ý tới ánh mắt đe dọa của tiểu nha đầu bên cạnh.
– Thanh nhi có phải thấy phu quân của nàng đẹp trai hơn không?
Ngọc Thanh không ngờ hắn lại có hành động lớn mật như vậy nhất thời không kịp phản ứng, Bạch Tiểu Linh ở một bên cuối cùng cũng không nhịn được hiếu kì hỏi.
– Tiểu tử thúi người có quan hệ gì với Tống lão? tại sao lão lại đối với người tốt như vậy?
– Lão ta chính là lão ca của ta.
– Hừ, người tưởng bổn tiểu thư là con nít chắc? không muốn nói thì thôi.
Nàng nói xong quay mặt chỗ khác không thèm để ý cặp tình nhân kia.
– Thanh nhi hôm nay nàng làm sao vậy? bệnh tình lại tái phát sao?
Ngọc Thanh mỉm cười lắc đầu.
– Ta không sao, chàng không cần phải lo lắng.
Lý Thiên Hành nhìn vẻ mặt của nàng hắn vẫn không yên tâm, hắn cuối người lại sát nàng khẽ nói.
– Sao khi trở về nàng đến phòng ta được không?
– Ân.
Lúc này bên dưới sàng đấu giá một nữ tử từ bên trong đi ra, nàng mặt một bộ y phục mà đỏ, bó sát người để lộ ra những đường cong ma quỷ, mọi người xung quanh vừa nhìn thấy nàng lập tức hò reo.
Nữ tử liếc nhìn xung quanh một vòng giơ tay ra dấu mọi người im lặng.
– Các vị, hôm nay là buổi đấu giá lớn hằng tháng của bản các, đa tạ các vị đạo hữu đã đến đây ủng hộ, Ngọc Mị hi vọng mọi người có thể tìm được vật phẩm như ý, để không làm mất thời gian của các vị sao đây là vật phẩm đầu tiên…
Nàng vừa dứt lời bên dưới lại tiếp tục reo hò thẩm chí còn lớn hơn lúc trước, mọi người bắt đầu điên cuồng ra giá.
– Tiểu tử thúi người không thấy ai đang đứng bên dưới hay sao? lại còn ngồi đó ăn trái cây?
– Liên quan gì tới lão tử.
Hắn vừa trả lời vừa lột một trái chuối đưa cho Ngọc Thanh.
Tiểu Linh nhìn bộ dáng của hắn ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.
– Không đúng bổn tiểu thư nghe bọn họ nói chỉ cần là nam nhân đều thích ngắm mỹ nhân, không lẽ tiểu tử thúi người không phải là nam nhân?
Lý Thiên Hành nghe nàng nói liền ném cho nàng một ánh mắt khinh bỉ.
– Tiểu nha đầu lão tử hỏi cô nếu như một tản đá bên trong chứa một viên cực phẩm linh thạch cùng một tản đá không biết chứa thứ gì, hai viên đồng giá với nhau thì cô sẽ chọn mua tản đá nào?
– Tất nhiên là tản đá có chứa linh thạch, việc này ngay cả tiểu hài tử cũng biết.
– Đúng vậy bây giờ trước mặt lão tử cũng có mỹ nhân tại sao lại phải đi ngắm nàng ta? Thanh nhi vừa lương thiện lại tốt bụng lòng dạ còn quý hơn cả linh thạch, sáng như trăng rằm một mỹ nữ như thế lại không ngắm mà đi ngắm nữ nhân không biết lòng dạ đang đứng bên dưới hay sao?
Ngọc Thanh trong lòng khẽ rung lên ánh mắt nhìn nam nhân bên cạnh càng thêm ôn nhu.
Bạch Tiểu Linh há miệng không biết nói gì, nàng cũng không thể chê biểu tỷ mình không bằng người khác được cuối cùng chỉ biết tức giận quay sang một bên.
– Tiếp theo là đan phương tam cấp thượng phẩm thanh linh đan giá khởi điểm 1 vạn trung phẩm linh thạch.
Bạch Tiểu Linh vừa nghe hai mắt sáng rỡ.
– Tiểu tử thúi nếu bây giờ người cầu xin bổn tiểu thư không chừng bổn tiểu thư vui vẻ có thể giúp người giành lấy đan phương bên dưới.
– Cô bị bệnh sao? bây giờ lão tử ngay cả nhị cấp đan sư vẫn chưa tiến vào cần đan phương bên dưới làm gì?
Tiểu Linh nghe hắn nói chỉ muốn lớn tiếng mắng tên đần độn này.
– Người ngốc thiệt hay là đang giả ngốc vậy? bây giờ người chưa tiến vào tam cấp đan sư nhưng sao này người sẽ tiến vào, tiểu tử người phải biết tam cấp đan phương bình thường bên trong học viện đã khó kiếm huống hồ là thanh linh đan tam cấp thượng phẩm.
Lý Thiên Hành khẽ gật đầu.
– Tiểu nha đầu cô nói cũng có lý nhưng mà nhiều trung phẩm linh thạch như vậy lão tử cũng không có.
– Chính vì vậy ta mới bắt người cầu xin ta, chỉ cần bổn tiểu thư vui vẻ biết đâu sẽ giành lấy cho người.
Hắn nhìn vẻ mặt khoái chí của nàng muốn tạc thêm vài gáo nước lạnh nhưng lại bị cắt ngang.
– Tiểu Linh muội có thể giúp tỷ lấy đan phương này được không? khi nào có linh thạch tỷ sẽ trả cho muội.
Tiểu Linh nhìn ánh mắt mong đợi của biểu tỷ trong lòng thầm mắng tên bên cạnh không biết bao nhiêu lần.
– Thanh tỷ không cần phải vì tên tiểu tử thúi đó mà cầu xin muội nếu tỷ muốn muội sẽ lấy giúp tỷ.
Ngọc Thanh khẽ lắc đầu.
– Tiểu Linh muội đừng hiểu lầm, tỷ lấy đan phương này là cho bản thân tỷ không phải vì Thiên Hành.
– Hừ, tỷ lại lừa muội sao? tỷ chỉ mới tiến vào nhị cấp đan sư, huống hồ bệnh của tỷ…
Bạch Tiểu Linh nói đến đây liền ngừng lại ánh mắt liếc xéo Lý Thiên Hành một cái sao đó bắt đầu ra giá.
– 2 vạn.
Lý Thiên Hành nhìn Ngọc Thanh ngồi bên cạnh ánh mắt hắn chăm chú nhìn nàng giống như muôn khắc họa hình ảnh nữ tử trước mặt này vào trong tim của mình, hắn chưa bao giờ cảm thấy trái tim lại tan như thế.
– Thanh nhi nàng thật sự muốn lấy đan phương này sao?
Ngọc Thanh nhìn ánh mắt của hắn có chút tránh né nhưng vẫn gật đầu.
– Vậy phu quân sẽ lấy cho nàng, chỉ cần là thứ nàng muốn Lý Thiên Hành ta sẽ tìm mọi cách mang về cho nàng.
– 10 VẠN.
Bạch Tiểu Linh nghe hắn hô liền quay lại hét lên.
– Tiểu tử thúi người bị ấm đầu sao?
Nàng đang cùng một lão giả tranh giành kịch liệt đã nâng đan phương lên đến hơn ba vạn linh thạch vậy mà tên này đẩy một phát lên tới 10 vạn, đấy đã là giá của một tứ phẩm đan phương bình thường.
Ngọc Thanh nghe hắn nói vẫn còn đang ngơ ngác đến lúc này nàng mới chợt tỉnh lại.
– Thiên Hành ta… thật ra…
– Lời ta hứa với nàng chắc chắn ta sẽ làm được.
Bên dưới người chủ trì đấu giá nhìn xung quanh không thây ai ra giá tiếp liền kết thúc, thanh linh đan được Lý Thiên Hành dùng 10 vạn trung phẩm linh thạch lấy xuống.