Lý Thiên Hành ngồi trên phi ưng lượn đi vài vòng trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.
– Nếu lão tử có thể thu phục được bầy hắc sắc phi ưng ngoài kia, ở Kim Tước vương quốc không phải lão tử muốn làm gì thì làm sao?
Bên trong một cái vương quốc cũng chỉ có vài hóa thần cảnh bọn họ đều là những nhân vật đứng đầu một thế lực nếu không có chuyện gì sẽ không bao giờ xuất hiện, theo cách nói của Lý Thiên Hành thì bọn người đó chính là những kẻ vét máng chuyện nghiệp, bên trong bầy hắc sắc phi ưng có đến cả trăm con ngũ cấp nếu hắn hoàn toàn thu phục hết nói không chừng có thể sang bằng cả một Vương quốc.
– Tiểu ưng đừng bay nữa đến giờ thể hiện rồi.
Lý Thiên Hành mang theo hắc sắc phi ưng tiến vào bên trong thần đồ, hắc sắc phi ưng liên tục bay vòng quanh đỉnh núi thỉnh thoảng lại ghé ngang mấy cái hang động, Lý Thiên Hành tuy được hắc sắc phi ưng mang theo nhưng hắn cũng chỉ có thể trốn bên trong miệng ưng liên tục dùng thần thư dò xét.
– Tiểu hắc chính là hang động trước mặt.
Hắc sắc phi ưng bay tới bên ngoài hang động sao đó phun tên trong miệng vào hang rồi lập tức bay đi nếu không sẽ để lại khí tức của nó, Lý Thiên Hành tiến vào bên trong hắn không sợ để lại khí tức, đơn giản vì hắn không phải là cư dân bản địa.
Bên trong hang động vẫn là một ổ chim to đùng còn muốn gấp đôi mấy cái lúc trước hắn gặp, linh dược cũng cao cấp hơn, thấp nhất đã đạt tới tứ cấp linh dược, bên cạnh còn trồng vài chục gốc linh dược ngũ cấp, lục cấp mỗi góc đều tỏa ra linh khí nhàn nhạt chỉ cần hít một hơi cũng làm cho linh lực bên trong cơ thể hắn tăng lên.
– Tên này có nhiều bảo bối như vậy hẳn không phải là loại tốt lành gì, lần này lão tử sẽ vì dân trừ hại.
Hắn thu lấy toàn bộ góc linh dược vào bên trong giới chỉ sao đó lại gom một mớ bên trong cái tổ chim mới hài lòng rời đi, Lý Thiên Hành ra trước cửa hang động hắn dùng thần thức gọi tiểu hắc đến, hắc sắc phi ưng từ trên trời lao xuống há to miệng nuốt lấy hắn sao đó bay đi, Lý Thiên Hành lấy một trái ngũ cấp linh dược ném vào trong miệng hắc sắc phi ưng xem như là ban thưởng, từ đây băng cướp khét tiếng nhất thần đồ được hình thành.
Hắc sắc phi ưng mang theo Lý Thiên Hành liên tục bay qua mấy ngọn núi cho đến khi bầy hắc sắc phi ưng trở lại hắn mới tiến vào bên trong giới chỉ, Lý Thiên Hành nhìn vườn linh dược trước mắt vẻ mặt tràn đầy thỏa mãng, hôm nay hắn cùng tiểu hắc bay qua bốn ngọn núi, thăm hỏi hơn 20 hang động thu được vài trăm gốc linh dược ngũ cấp, lục cấp cùng vô số linh dược tứ cấp, làm hắn hưng phấn nhất chính là bên trong còn có mê hồn thảo dùng để luyện chế ngũ cấp đan dược mê hồn đan nếu hóa thần cảnh không đề phòng cũng có thể bị hắn đánh thuốc hôn mê bất tỉnh.
– Đáng tiết tử sắc huynh đệ lại không thể thôn phệ những thứ này nếu không bây giờ lão tử đã đạt đến hóa thần cảnh.
Mỗi lần muốn dùng tử sắc linh khí để thôn phệ thì cần phải có một điều kiện là căn cơ của hắn phải vũng chắc, Lý Thiên Hành nhìn đóng linh dược trước mắt có cảm giác bản thân giống như một tên thái giám đang ngắm mỹ nhân trong lòng vô cùng ức chế.
– Không lẽ tên này có bà con với lão ca?
Lý Thiên Hành trở lại trong phòng, trước khi rời khỏi thần đồ hắc sắc phi ưng đã nói sâu bên trong khu rừng là nơi ở của ưng vương mà mỗi lần bọn chúng đi săn về đều phải nộp cho tên kia vài gốc linh thảo, chỉ cần nghĩ sơ qua cũng biết số linh thảo bên trong động ưng vương chắc chắn nhiều gấp mấy lần so với vườn linh dược của hắn, Lý Thiên Hành vừa nghĩ đến đây tâm tình buồn bực liền biến mất, trong lòng sản khoái vô cùng dễ chịu.
Sáng hôm sao, hắn thay một bộ y phục trong khá sang trọng, hôm nay là ngày vạn bảo các tổ chức buổi đấu giá lớn hằng tháng bên trong còn có vật phẩm của hắn nên nhất định phải đi, Lý Thiên Hành vừa ra khỏi phòng thì đã có người tới tìm.
– Thiên Hành huynh đệ người định đi đâu vậy?
– Ta đang định tới vạn bảo các tham gia buổi đấu giá, Lý Mục có muốn đi cùng không?
Lý Mục nghe hắn nói thái độ có chút ngập ngừng.
– Lý huynh đệ hôm nay ta phải luyện công, người cũng biết rồi đó còn vài ngày nữa là tiến vào di tích cho nên ta phải tranh thủ tiến vào trúc cơ hậu kì.
– Nếu đã như vậy thì ta đi một mình vậy.
Lý Thiên Hành có cảm giác tên Lý Mục này hôm nay vô cùng kì lạ từ bộ y phục sang trọng trên người hắn đâu giống đi luyện công, càng nghĩ càng khó hiểu.
– Tiểu tử thúi đang muốn đi ra ngoài sao?
Lý Thiên Hành vừa đi được vài bước liền gặp Bạch Tiểu Linh đi tới hôm nay nàng mặt một bộ vấy dài màu trắng ôm sát, trên mặt lại còn trang điểm trong giống như một tiểu công chúa, bên cạnh còn có Ngọc Thanh, nàng vẫn mặt một bộ y phục giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ thanh tú, thoát trần của mình.
– Ngọc Thanh đến tìm ta sao?
Ngọc Thanh khẽ gật đầu.
– Hôm nay vạn bảo các tổ chức đấu giá ta đến đây để mời chàng đi chung.
– Thật đúng lúc ta cũng đang muốn đi đến đó, chúng ta mau đi thôi.
Lý Thiên Hành tiến tới nắm lấy tay nàng kéo đi.
Bạch Tiểu Linh đứng một bên thấy hắn xem mình như không khí liền tức đến dặm chân lập tức đuổi theo.
– Tiểu tử thúi người được lắm dám không để ý bổn tiểu thư.
Ba người đi tới vạn bảo các, bên ngoài đã đông nghẹt người nếu muốn tiến vào bên trong nhất định phải chờ thêm nữa canh giờ, Bạch Tiểu Linh lấy ra một tấm thẻ bạc bên trên có ghi một chữ địa đưa cho tên nhân viên ba người lập tức có thể thông qua.
– Xem ra tiểu nha đầu cô cũng không đơn giản, ngay cả ngân thẻ của vạn bảo các cũng lấy được.
– Chuyện này đối với bổn tiểu thư như lấy đồ trong túi, có gì khó.
Tiểu Linh quơ quơ tấm thẻ bạc trước mặt hắn vẻ mặt đầy đắc ý.
– Vậy sao cô không lấy một tấm kim thẻ? Không phải như vậy sẽ càng có thân phận hơn sao?
– Tiểu tử thúi tưởng kim thẻ dễ lấy lắm hay sao? Ngay cả gia gia ta khó khăng lắm mới có một cái.
Nàng vừa nói ánh mắt vừa chế giễu nhìn hắn, đúng là ếch ngồi đáy giếng.
– Vậy nếu lão tử lấy được một tấm kim thẻ thì sao?
Bạch Tiểu Linh nghe hắn nói liền chóng tay cười lớn không thèm giữ hình tượng.
– Nếu tiểu tử thúi người có thể lấy được một tấm kim thẻ bổn tiểu thư sẽ ăn tấm kim thẻ đó ngay lập tức.
– Cô ăn được sao?
– Người lấy được sao?
– Nếu lão tử lấy được kim thẻ sao này cô gặp ta phải gọi ta là Lý ca ca dám đánh cượt không?
– Có gì không dám nhưng nếu người không lấy được thì sao?
– Thì thôi.
Lý Thiên Hành thản nhiên nói vẻ mặt như không có gì xảy ra.
Bạch Tiểu Linh trợn mắt nhìn hắn tên này không ngờ có thể vô sỉ đến cảnh giới như vậy?
– Làm gì có ai cá cượt như người chứ?
– Nếu cô không dám thì thôi vậy? lão tử cũng không ép.
– Hừ, ai nói bản tiểu thư không dám? Bổn tiểu thư không tin tên tiểu tử thúi như người lại có thể lấy được kim thẻ.
Nàng nói xong liền xoay người bước đi không thèm để ý đến hai người bọn họ.
Ngọc Thanh nhìn hai người tranh cải ánh mắt liên tục biến đổi.
Ba người đi được một lúc thì bị một đám người chắn lại.
– Linh nhi cũng đến đây sao?
– Triệu ca ca.
Triệu Lâm vừa nhìn thấy nàng liền mỉm cười thân thiện tiến lại.
– Không ngờ lại trùng hợp như vậy, Ngọc Thanh muội đã lâu không gặp.
Triệu Lâm mỉm cười nhìn ba người ánh mắt lúc nhìn Lý Thiên Hành lại ẩn hiện hàn quan.
Lý Thiên Hành nhìn đám người trước mặt ánh mắt liên tục biến đổi, hắn nhận ra một trong ba tên đi theo sao lưng Triệu Lâm chính là bọn bắt cóc mà hắn gặp ở Vọng thành.
– Linh nhi đến đây để mua thứ gì sao? Có cần ta giúp không?
– Không cần, muội chỉ đến đây xem cho vui thôi, đúng rồi muội còn có hẹn với vài vị đồng học không thể để bọn họ đợi lâu được, Triệu ca ca bọn muội đi trước đây.
Nàng nói xong liền nắm tay Ngọc Thanh chạy đi, Lý Thiên Hành liếc nhìn Triệu Lâm một cái khóe khẽ lẩm bẩm sao đó liền đuổi theo.
Triệu Lâm sắc mặt liên tục thay đổi, lúc nãy hắn nghe được Lý Thiên Hành nói chính là Lý Sơn trấn như vậy nói không chừng tên này đã biết được âm mưu của hắn.
– Ca ca của ta đã đến chưa?
– Đại công tử đang ở bên trong đợi người.
– Đi thôi.
Bạch Tiểu Linh vừa tiến vào phòng liền thở phào một hơi sao đó bưng lấy một tách trà uống sạch.
– Tiểu nha đầu hình như người rất sợ tên Triệu Lâm đó thì phải?
– Bổn tiểu thư lại sợ tên tiểu tử đó sao? nếu không phải Triệu gia của hắn cùng Bạch gia của ta có quan hệ hợp tác thì bổn tiểu thư đã đá hắn đi cho khuất mắt.
– Hợp tác?
Ngọc Thanh ngồi một bên thấy vẻ mặt không hiểu của hắn liền giải thích.
– Bạch gia của Tiểu Linh chuyên sản xuất đan dược còn Triệu gia là gia tộc nắm quyền thương nghiệp bên trong Kim tước vương quốc.
Lý Thiên Hành chợt hiểu ra, hắn còn tưởng tiểu bạo nữ hôm nay đổi tính, hắn đang muốn hỏi thăm lai lịch tên Triệu Lâm thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
– Tiểu Lý đệ đến khi nào vậy? tại sao lại không thông báo cho lão ca một tiến.
Tống Tiền vẻ mặt tươi cười như phật di lặc từ bên ngoài tiến vào, ánh mắt đảo qua một vòng không ngờ bên trong lại còn hai nữ tử.
– Bạch tiểu thư cũng đến sao?
– Tiểu Linh tham kiến Tống lão.
Bạch Tiểu Linh vừa nhìn thấy lão liền cung kính cuối chào.
– Không cần đa lễ như vậy, gia gia cháu hình như ở bên trên sao cháu lại ở đây?
Lý Thiên Hành nghe lão nói vẻ mặt có chút ngạc nhiên sao đó ánh mắt nhìn qua Ngọc Thanh liền hiểu ra mọi chuyện