Tham kiến thái tử.
– Tống lão không cần đa lễ.
– Không biết hôm nay thái tử đến đây là vì việc gì?
– Ta nghe nói Ngọc Mị tiên tử bị thương nên đã vào hoàng cung nhờ Dương đan sư đến trợ giúp.
Tống Tiền nhìn qua bên cạnh Nam Cung Bá thấy một lão đầu râu tóc bạc trắng, người này chính là Dương Cẩm một trong vài vị tứ phẩm đan sư ở Vương thành.
– Dương đan sư vết thương của tiểu thư như thế nào rồi?
– Việc này… lão phu hiện tại vẫn chưa tìm ra cách, chỉ có thể hi vọng vào Bạch lão gia chủ mà thôi.
– Tống lão nếu như có việc gì khó khăng có thể đến phủ Thái tử, Cung Bá sẽ tận lực giúp đỡ.
– Đa tạ thái tử.
Nam Cung Bá khẽ gật đầu cùng Dương Cẩm bước ra bên ngoài, trước khi đi ánh mắt vô tình nhìn sang Lý Thiên Hành.
– Nhìn lão tử như vậy làm gì? muốn chiếm tiện nghi của lão tử sao?
Lý Thiên Hành nhỡ kĩ mặt tên này sao đó đi theo Tống lão vào bên trong, hắn vừa tiến vào liền cảm giác nhiệt độ bên trong phòng nóng đến khủng bố, toàn thân bắt đầu đỏ lên, phải vận linh lực hộ thể.
Bên trong căn phòng hiện tại có 5 người ngoài hắn và Tống Tiền vừa tiến vào thì còn có một lão già, một mỹ phụ và một mỹ nhân, ánh mắt của Lý Thiên Hành chỉ vừa liếc nhìn mỹ phụ tử sắc linh khí bên trong cơ thể bạo động, hắn lập tức dời ánh mắt đi nơi khác.
Tống Tiền tiến lại chỗ mỹ phụ bộ dáng vô cùng tôn kính.
– Ngọc phu nhân.
Mỹ phụ vẫn nhìn chằm chằm vào nữ nhân trên giường, ẩn sâu bên trong ánh mắt lo lắng là phẩn nộ đến tuộc độ.
Lý Thiên Hành liếc nhìn Ngọc Mị, gương mặt đã tái nhợt, hai hàng chân mày nhíu chặc, đôi môi bị cắn đến nát bấy chỉ thấy được một màu đỏ, thân thể liên tục rung rẩy, toàn thân ướt sẩm đủ để thấy nàng đang chịu nổi khống khổ đến nhường nào, từ trên người nàng còn tỏa ra một luồn nhiệt lượng vô cùng khủng bố giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
– Đây thật sự là Ngọc Mị sao?
Lý Thiên Hành không còn nhận ra bộ dáng của yêu nữ ngày hôm qua, bây giờ trước mặt hắn là một cô gái yếu đuối bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Lão đầu quay sang mỹ phụ sắc mặt vô cùng khó coi.
– Ngọc phu nhân thương thế của Ngọc Mị tiểu thư vô cùng nghiêm trọng nếu như trong vòng 3 ngày không tìm được phương pháp chữa trị e là…
– Bạch lão có nhìn ra được Ngọc Mị đã trúng loại độc gì không?
– Ngọc Mị tiểu thư bị trúng là hỏa độc nhưng lại không giống hỏa độc, lão phu đã dùng băng tâm để trấn áp vẫn không có tác dụng.
Mỹ phụ tiến lại bên cạnh giường nắm lấy tay Ngọc Mị.
– Mị nhi con phải cố gắn, nhất định phải kiên trì ta sẽ nhanh chóng tìm ra biện pháp.
Ngọc Mị cố mở mắt, đôi môi đỏ thẳm khẽ hé mở giống như đang muốn nói điều gì đó nhưng mỹ phụ chỉ nghe được tiếng rên rỉ của nàng.
– Vị tỷ tỷ này có thể cho tiểu đệ xem qua tình hình của nàng được không?
Mỹ phụ khẽ nhíu mày còn Tống Tiền đứng một bên vã mồ hôi hột, câu nói vừa rồi của hắn đối với lão chẳng khác nào như sét giữa trời quang, lão liên tục đánh mắt với hắn.
– Người là ai?
– Tiểu đệ là đạo lữ à không là đạo hữu của Ngọc Mị tiểu thư, tuy tiểu đệ y thuật không cao nhưng cũng muốn trợ giúp một tay.
Lý Thiên Hành lén nhìn nàng vài cái, nói thật từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ hắn mới thấy được một nữ nhân ngon hàng đến như vậy, từ body cho đến khí chất tất cả đều hoàng mỹ vô khuyết, luận dáng người Ngọc Mị không có cửa so hàng, luận khí chất ung dung, cao quý nàng hơn xa Như Nguyệt lão sư, vẻ mặt băng lãnh khi nàng nhìn thấy tình cảnh Ngọc Mị còn lạnh hơn cả Hàn Tuyết, có lẽ chỉ có tính bạo động của tiểu nha đầu mới hơn được nàng.
Lý Thiên Hành tiến đến cạnh giường ánh mắt liên tục tra xét theo phương châm thà nhìn lầm hơn bỏ xót, toàn thân nàng đều ướt đẫm ngoại trừ một sỗ chỗ có hai lớp chắn ra tất cả những chỗ khác gần như lộ diện, đúng lúc này sao lưng truyền đến cảm giác lạnh ngắt, lạnh đến sương tủy làm cho hắn tỉnh ngay lập tức, ánh mắt trờ nên vô cùng thành thật.
– Đây là…
– Tiểu Lý có chuyện gì sao?
Tống Tiền vừa nhìn thấy phản ứng của hắn lập tức bước lên hỏi, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
– Tống lão ca độc lần này Ngọc Mị tiên tử trúng phải e là có chút phiền toái.
– Người thật sự nhận ra loại độc này sao?
– Không biết tỷ tỷ đã nghe qua liệt địa viêm chưa?
Mỹ phụ khẽ nhíu mày, liệt địa viêm là một loại linh hỏa thiên địa nhưng lại có chỗ khác biệt so với những loại hỏa diễm khác, liệt địa viêm chỉ dùng để luyện chế độc đan bản thân loại hỏa diễm này cũng mang kịch độc, một khi bị liệt hỏa viêm đánh trúng đối phương sẽ bị hỏa diễm thiêu cháy cho dù là linh hồn cũng không tránh khỏi.
– Người nói nàng bị trúng liệt hỏa viêm sao? không thể nào lúc nãy lão phu đã dùng băng tâm chữa trị nếu như là liệt hỏa viêm nhất định sẽ có dấu hiệu bị áp chế.
Lão đầu bên cạnh nghe hắn nói lập tức phủ quyết, Lý Thiên Hành khóe miệng khẽ cong lên ánh mắt tự tin nhìn lão.
– Đó là vì bên trong cơ thể của nàng còn có một loại độc khác, loại độc này chính là kì độc thiên hạ vạn niên ngũ độc trùng.
Lão đầu vừa nghe nói đến vạn niên ngũ độc trùng sắc mặt đại biến cho dù là mỹ phụ ở phía sao cũng không giữ được bình tĩnh.
– Tiểu hữu chắc chắn chứ?
– Chắc chắn.
– Tiểu hữu có bằng chứng gì chứng minh không?
– Đơn giản thôi, chỉ cần tìm khắc tinh của bọn chúng đến sẽ biết lời của ta nói là đúng hai sai.
Mỹ phụ khẽ liếc nhìn Tống Tiền, lão liền chạy ra bên ngoài.
– Tiểu huynh đệ không biết sư phụ của người là vị đại đan sư nào?
– Bạch lão gia chủ thứ tội, sư tôn không cho tiểu bối nói ra danh tánh của người.
Bạch lão nhìn y phục của tiểu tử trước mắt liền nhận ra là y phục của học đồ bên trong hoàng gia học viện.
– Không lẽ là đệ tử của lão già kia?
Tống Tiền quay trở lại phòng trên tay lão còn mang theo một con yêu thú cấp một có hình dạng như một con rết, lão vừa tiến lại bên cạnh giường, Ngọc Mị lập tức hét lên một tiếng thảm thiết sao đó trực tiếp hôn mê, Tống Tiền vội tiến ra xa, bàn tay khẽ động con yêu thú lập tức hóa thành tro bụi.
Mỹ phụ tiến lại kiểm tra Ngọc Mị phát hiện nàng vẫn còn thở liền yên tâm, ánh mắt nhìn sang phía Lý Thiên Hành.
– Ngươi biết cách giải độc này không?
Lý Thiên Hành thở dài vẻ mặt trở nên khó coi.
– Muốn giải được độc này chỉ có hai cách, một là tiêu diệt độc trùng hai là dụ chúng ra bên ngoài nhưng mà toàn thân Ngọc Mị tiểu thư bị liệt hỏa viêm bao lấy nếu như độc trùng chui ra nhất định sẽ bị đốt cháy thành tro, muốn dụ chúng ra là điều không thể.
– Vậy thì làm sao để tiêu diệt chúng?
– Muốn tiêu diệt chúng cũng có hai cách một là tìm được khắc tinh của chúng ngũ sắc linh trùng.
– Ngũ sắc linh trùng? Tống Tiền mau đi tìm xem bên trong bản các có hay không? nếu không thì lập tức truyền thư về đế đô bảo bọn chúng mang đến.
– Không cần tìm.
Bạch lão đột nhiên lên tiếng cắt ngang.
– Lão phu cũng đã từng tìm hiểu về loại trùng này, ngũ sắc linh trùng ngoài việc có thể giải được trùng độc còn có thể giải được toàn bộ độc dược mang thuộc tính ngũ hành, có thể xem là chí bảo hộ thân, 50 năm trước lão phu từng tìm một con nhưng tin tức về ngũ sắc linh trùng gần nhất cũng là vài ngàn năm trước.
Lý Thiên Hành khẽ gật đầu ánh mắt tán thưởng nhìn lão, mọi thứ lão nói đều chính xác đỡ tốn công hắn giải thích.
– Cách thứ hai chính là tìm một cao thủ hỏa hệ dùng chân hỏa của mình thiêu đốt số độc trùng bên trong.
– Tiểu hữu việc này là không thể, làm như vậy Ngọc Mị cô nương sẽ không thể nào chịu nổi.
Bạch lão lập tức ngăn cản, thiêu đốt xác thịt đã là một giới hạn nếu như cả lục phủ ngũ tạng cũng bị đốt thì là chuyện không tưởng.
– Nếu như có thêm mê hồn đan, vệ hồn đan, hồi sinh đan nữa thì sao?
– Tiểu hữu không lẽ người không biết vệ hồn đan cùng hồi sinh đan đã biến mất cách đây hơn ngàn năm hay sao?
Lý Thiên Hành nghe lão nói có chút ngạc nhiên, chuyện này hắn thật sự không biết mà bản thân hắn cũng chẳng muốn biết, có thần thư trong tay đan phương như cỏ dại.
Bạch lão nói xong tất cả mọi người trong phòng đều trở nên trầm mặt, mỹ phụ nhìn Ngọc Mị nằm trên giường ánh mắt trở nên kiên quyết.
– Bạch lão nếu ta dùng thất phẩm tục mệnh đan thay thế hồi sinh đan sao đó mời một hồn sư phong bế linh hồn Ngọc Mị không biết có được không?
– Tuyệt đối không được, tục mệnh đan chỉ có thể chữa thương không có khả năng khôi phục sinh cơ hoàn toàn không thể thay thế được.
Bạch lão thấy mình ở lại cũng không giúp ít gì nên xin cáo từ trước, Lý Thiên Hành đứng đợi cả buổi cuối cùng lão già này cũng rời đi.
– Tỷ tỷ tiểu đệ có chuyện muốn nói riêng với tỷ không biết có được hay không?
Mỹ phụ khẽ gật đầu, Tống Tiền hiểu ý liền rời khỏi phòng.
– Có chuyện gì?
– Thật ra đệ biết chỗ có hồi sinh đan cùng vệ hồn đan.
Mỹ phụ nghe hắn nói vẻ mặt càng trở nên lạnh lùng.
– Người muốn gì?