Vô Thiên Đế

Chương 63: Ngọc Mị gặp nạn



Sáng hôm sao hắn thay một bộ y phục mang theo tinh thần hứng phấn đi đến chỗ của Hàn Tuyết, một thân bạch y cùng bội kiếm bên hông, dáng đi tao nhã như một lãng tử chốn phong trần tất cả đều hoàn mỹ, ngoại trừ nụ cười vô sỉ trên gương mặt bỉ ổi kia.

– Đứng lại.

Lý Thiên Hành vừa bước tới cửa liền bị hai nữ tử chặn lại.

– Vị đạo hữu này đây là chỗ của Hàn Tuyết lão sư không thể tùy tiện ra vào.

– Nhị vị tiên tử thật ngại quá lần này tại hạ đến đây là được sự cho phép của lão sư.

Hắn nói xong lập tức lấy ra tấm ngọc bài hôm trước Hàn Tuyết đã đưa.

– Không biết hai vị tiên tử có nhận ra thứ này không?

Hai nàng vừa nhìn thấy ngọc bài sắc mặt vô cùng kinh ngạc.

– Không biết đạo hữu xưng hô thế nào để ta vào bẩm báo với lão sư.

– Tại hạ Lý Thiên Hành.

– Làm phiền đạo hữu đợi một chút.

Nữ tử nói xong liền chạy đi, một lúc sao nàng quay trở lại mang theo hắn tiến vào bên trong, Lý Thiên Hành vừa đi vừa ngắm xung quanh, nơi đây khá yên tĩnh, cách bài trí cũng đơn giản ngoại trừ một số mỹ nữ đang luyện vũ kĩ thì cũng chẳng có gì đáng xem.

– Lý công tử.

Một giọng nói có chút kinh ngạc vang lên, hoàng y nữ tử từ phía xa đi đến trước mặt hắn.

– Lý công tử sao người lại đến đây?

– Như Vân tiên tử hữu lễ, hôm nay tại hạ đến đây là vì có một số chuyện muốn thỉnh giáo Hàn Tuyết lão sư.

Như Vân nhìn bộ dạng văn nhã của hắn có chút buồn cười, ánh mắt nhìn sang hai nữ tử bên cạnh.

– Hai vị sư tỷ Như Vân với Lý công tử có chút quen biết hay là để muội dẫn công tử vào gặp lão sư được không?

– Làm phiền sư muội.

Lý Thiên Hành nhìn hai mỹ nữ rời đi trong lòng có chút đáng tiết, hắn vẫn chưa làm ăn được gì ít nhất cũng cho hắn nhìn thêm vài cái chứ.

– Không biết Lý công tử còn nhớ lời đề nghị lúc trước của Như Vân không?

– Chuyện tương lai tại hạ vẫn chưa nghĩ tới, đợi đến lúc đó hãy tính đi.

– Nếu như công tử thay đổi ý định chỉ cần thông báo cho Như Vân một tiếng, hoàng gia luôn mở rộng cửa để chào đón công tử.

– Ta sẽ suy nghĩ thật kĩ.

Hai người đi được một lúc trước mặt lại xuất hiện thêm một cái biệt viện, hoàn cảnh nơi đây khá giống bên ngoài chỉ khác một điểm là vườn hoa trước mắt hắn.

– Đây là loại hoa gì? Tại sao trước đây ta chưa từng thấy.

Bên phải biệt viện có một vườn hoa rộng chưa đây một dặm vuông, mỗi cây bên trong đều cao không quá một thước, hình dạng khá giống hoa hồng nhưng từ thân cây đến lá cây đều trong suốt như thủy tinh, hắn vừa tiến lại gần lập tức ngửi được một hương thơm kì lạ làm cho đầu óc thanh tỉnh hơn rất nhiều, bên trong hương thơm còn mang theo một chút hàn khí giống như gió mát giữa trời hè.

– Đây này gọi là ngọc thủy tinh sương, toàn bộ vườn hoa này đều là do chính tay lão sư chăm sóc.

– Ấy tại sao chúng chỉ có lá lại không có hoa?

Như Vân khẽ lắc đầu.

– Như Vân cũng không biết nghe nói từ lúc lão sư trồng ngọc thủy tinh sương đến giờ đã được hơn 10 năm nhưng chúng vẫn chưa lần nào ra hoa.

Lý Thiên Hành nghe nàng nói trong lòng vô cùng hưng phấn, hắn dựa vào thần thư biết được loại hoa này nếu muốn nở được phải hấp thụ hàn băng chi phách sao khi chúng nở bên trong hương hoa sẽ mang theo hàn băng chi khí có thể sánh ngang với cực phẩm linh thạch băng thuộc tính.

– Lý công tử chúng ta mau đi thôi đừng để lão sư đợi lâu.

– À được.

Hai người đi tới trước phòng của Hàn Tuyết, Lý Thiên Hành đứng bên ngoài đợi để Như Vân tiến vào thông báo, một lúc sao băng sơn ngự tỷ đã xuất hiện.

– Hàn Tuyết lão sư.

Lý Thiên Hành khẽ cuối chào ánh mắt lén nhìn mỹ nhân trước mặt, vẫn là một thân bạch y, một thanh bội kiếm phối hợp hoàn mỹ với làng da trắng như tuyết, khí chất ung dung, băng lãnh mang theo vài phần cao ngạo làm cho người khác chỉ có thể nhìn không thể với.

Ba người đi tới một khoảng đất trống Hàn Tuyết quay sang nhìn hắn.

– Người đã tìm được vũ kĩ chưa?

– Đồ nhi đã tìm được từ rất lâu, luôn mang theo bên người chỉ là từ trước tới giờ không có cao sư chỉ dạy.

– Vậy người thi triển cho ta xem.

– Vâng.

Lý Thiên Hành bước lên phía trước một bước hai mắt khẽ nhắm, trong đầu nhớ lại thức thứ nhất Lăng sương nhất biến của lăng sương thập lục biến, trường kiếm vừa xuất ra nhiệt độ xung quanh liền giảm xuống vài độ, Hàn Tuyết đứng một bên cẩn thận quan sát, sâu bên trong ánh mắt băng lãnh kia xuất hiện vài tia kinh ngạc, tuy Lý Thiên Hành thi triển kiếm pháp vẫn chưa thành thục nhưng nàng vẫn thấy được sự huyền diệu của bộ kiếm pháp này không thua gì vũ kĩ của nàng.

Lý Thiên Hành múa xong chiêu cuối cùng thân hình xoay một vòng trường kiếm cấm vào vỏ với tốc độ không tưởng bộ dáng vô cùng dâm đãng à không tuấn lãng.

– Lão sư thấy bộ kiếm pháp này như thế nào?

– Kiếm pháp không tệ, bộ vũ kĩ này của người tên là gì?

– Vũ kĩ này gọi là Lăng sương thập lục biến, ta vừa thi triển chỉ là thức thứ nhất bên trong.

Hàn Tuyết khẽ gật đầu, bộ vũ kĩ này phẩm cấp nhất định không thấp lại còn tạo cho nàng một cảm giác thân thuộc kì lạ có thể là vì hai bộ công pháp đều thuộc băng hệ.

– Thức thứ nhất này chủ yếu nằm ở tốc độ, người chỉ cần luyện cho thành thạo là được.

– Đa tạ lão sư chỉ điểm.

– Người ở lại tiếp tục tu luyện khi nào gặp khó khăng có thể nhờ Như Vân giúp đỡ.

Hàn Tuyết nói xong liền xoay lưng rời đi, Lý Thiên Hành nhìn theo bóng lưng của nàng ánh mắt có chút thất vọng.

– Khối băng này không biết bao giờ mời tan chảy đây?

– Lý công tử người làm sao vậy? không lẽ còn chỗ nào không hiểu sao?

Như Vân đứng một bên nhìn bộ dạng thất thần của hắn còn tưởng kiếm pháp gặp vấn đề.

– Thất công chúa tại hạ còn có chuyện phải giải quyết lần này đa tạ người giúp đỡ nếu có cơ hội nhất định sẽ báo đáp.

– Không có gì, Lý công tử không cần phải để tâm như vậy.

Lý Thiên Hành rời khỏi chỗ Hàn Tuyết trong đầu vẫn liên tục suy nghĩ về Lăng sương thập lục biến.

– Hay là ta bỏ đi 10 thức đầu chỉ luyện 6 thức sao như vậy thời gian ở bên cạnh nàng sẽ nhiều hơn.

Bên trong Lăng sương thập lục biến mười thức đầu chỉ là công kích vật lý, sáu thức sao mới sử dụng thuộc tính mà nói đến thuộc tính là nói đến một mớ rắc rối không thua gì triết học. Trong lúc hắn đang phân vân không biết làm sao thì trước mặt lại xuất hiện mộ bóng người quen thuộc.

– Lão già này sao lại ở đây?

Lý Thiên Hành nhìn xung quanh, nơi này là đan viện Tống hồ li đến đây làm gì? không lẽ muốn làm ăn với hoàng gia học viện? không đúng nhìn vẻ mặt lão hình như không được tốt cho lắm với lại còn vô cùng gấp gáp.

– Tống lão ca.

Tống Tiền nghe có người gọi liền quay lại sắc mặt có chút khó coi, bây giờ tâm tình lão đang rất không tốt.

– Tiểu Lý? sao đệ lại ở đây?

Lý Thiên Hành sắc mặt trở nên kinh ngạc, lão già này hôm nay uống lộn thuốc sao? có nên thừa dịp này chơi lão một vố không?

– Lão ca không lẽ huynh quên đệ là học đồ bên trong hoàng gia học viện sao? lão ca huynh tới đây làm gì vậy?

Đúng lúc này một trung niên nam tử xuất hiện bên cạnh hai người.

– Tống lão thật ngại quá Đan lão đang bế quan không thể làm phiền được.

– Lãnh viện trưởng ta thật sự có việc vô cùng quan trọng muốn nhờ Đan lão giúp đỡ ngài có thể cho ta gặp mặt ngài ấy được không?

– Việc này… e là không thể Đan lão chỉ vừa bế quan hai ngày, ta nghe nói lần bế quan này rất quan trọng đối với ngài ấy có liên quan đến việc tiến vào ngũ phẩm đan sư, lần này ta thật sự không thể giúp được.

Tống Tiền nghe Lãnh Ngạo Nhân nói vẻ mặt tràn đầy thất vọng sao đó rời đi, lão vừa đi được vài bước thì ngừng lại chạy tới chỗ Lý Thiên Hành.

– Tiểu Lý đệ có thể liên lạc với sư tôn của đệ không?

– Tống lão ca sư tôn của đệ hành tung bất định rất khó để tìm được người.

Lý Thiên Hành nhìn bộ dạng thất thần của lão trong lòng khó hiểu.

– Tống lão ca không lẽ huynh bị trọng thương sao?

Tống Tiền lắc đầu khẽ thở dài.

– Người bị thương không phải là ta mà là Ngọc Mị tiểu thư.

– Ngọc Mị?

– Đúng vậy, trên đường tiểu thư từ Duyệt Lai khách điếm trở về đã bị người khác đánh lén.

Lý Thiên Hành lần nữa kinh ngạc.

– Tên nào không biết sống chết lại dám đụng vào yêu nữ kia? Xem ra Vương thành cũng chưa chắc an toàn phải mau chóng đón Ngọc Thanh vào giới chỉ mới được.

Ánh mắt hắn tràn đầy lo lắng nhìn Tống Tiền.

– Tống lão ca bây giờ tình hình của nàng như thế nào rồi?

– Bạch lão đang tìm cách chữa trị ta cảm thấy không an lòng nên mới tới đây tìm thêm Đan lão đến giúp đỡ.

Tống Tiền nói xong liền bước đi, Lý Thiên Hành thấy vậy vội đuổi theo.

– Tống lão có thể cho đệ đi cùng được không? dù sao tiểu đệ cùng Ngọc Mị tiên tử cũng có chút giao tình bây giờ tiên tử không may gặp nạn theo lý đệ cũng nên đến giúp đỡ.

– Vậy lão ca thay mặt tiểu thư đa tạ đệ.

Hai người rời khỏi đan viện đi một mạch đến vạn bảo các, Tống Tiền vừa bước vào trong đúng lúc gặp một người đi ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.