Vô Thiên Đế

Chương 62: Đến duyệt lai



– Không sai, lần trước nhờ hai bảo vật của đệ mà vạn bảo các thu được không ít chỗ tốt nên Ngọc Mị tiểu thư muốn đích thân mời đệ dùng một bữa ăn không biết ý của đệ thế nào?

– A là chuyện này sao?

Lý Thiên Hành nhớ hình như lần trước yêu tinh kia từng mời hắn nếu bây giờ từ chối cũng không tiện lắm.

– Hôm nay đệ có chút chuyện cần làm hay là ngày mai đệ sẽ mời Ngọc Mị tiên tử xem như tạ tội.

– Không sao, ngày mai lão ca sẽ đặc bàn ở Duyệt Lai khách điếm đệ chỉ cần tới dùng bữa là được.

– Vậy tiểu đệ xin đa tạ lão ca.

Tống Tiền hài lòng gật đầu hôm nay đúng là ngày mai mắn của lão tất cả mọi chuyện đều vô cùng tốt đẹp.

– Tiểu Lý hôm nay đệ tới đây mua đổ thạch sao?

– Không phải, đệ muốn tìm một thanh kiếm để luyện tập.

Tống Tiền có chút kinh ngạc, tên này không phải luyện đan sao? mua kiếm để làm gì?

– Đệ muốn mua kiếm loại nào? lão ca sẽ giúp đệ chọn một cây tốt nhất.

– Huyền cấp là được.

Lý Thiên Hành đi theo lão vào bên trong một căn phòng, ánh mắt hắn đảo qua một vòng ở đây ít nhất có hơn 1 vạn thanh kiếm tất cả đều là huyền cấp, hắn đi một lúc liền tìm được một thanh kiếm vô cùng ưng ý.

– Hàn nguyên kiếm tên nghe cũng không tệ.

Thanh kiếm này thuộc loại huyền cấp hạ phẩm, thân dài một thước, trong suốt như thủy tinh, trên thân tản ra hàn khí, khi chạm vào cảm giác giống như một khối băng, điều quan trọng nhất là thanh kiếm này rất giống với thanh kiếm của Hàn Tuyết, có thể được xem là một cặp trời sinh.

– Lão tử với nàng đúng là có duyên phận.

Lý Thiên Hành cầm theo hàn nguyên kiếm đến chỗ Tống Tiền thanh toán sao đó trở về phòng mình, hắn từ trong giới chỉ tìm được một bộ kiếm kĩ tên lăng sương thập lục kiếm đây là một bộ địa cấp trung phẩm tổng cộng có mười sáu thức một khi luyện đến đại thành có thể biến linh khí trong vòng trăm trượng thành hàn khí để công kích đối phương.

Hắn xem sơ qua một lần sao đó tiến vào bên trong giới chỉ bắt đầu tập luyện, Lý Thiên Hành mất hai canh giờ mới luyện xong thức thứ nhất, cảm thấy toàn thân như rã rời, nếu không phải vì băng sơn ngự tỷ hắn cũng không muốn luyện kiếm làm gì, trong tay hắn bây giờ có gần trăm viên bạo đan chỉ cần đứng một chỗ ném ra hòan toàn có thể sóc dame chết đối thủ.

– Lão tử không thể bỏ cuộc, lão tử là công dân gương mẫu nhất định phải nghe lời Bác, nhất định phải kiên trì trường kì kháng chiến.

Ngày hôm sao, Lý Thiên Hành thay một bộ trang phục sang trọng đi đến Duyệt Lai khách điếm trước khi rời giới chỉ hắn còn mang theo lục cấp thanh linh quả bên mình.

– Khách quan người muốn dùng gì?

– Ta là khách của Tống quản lý ở vạn bảo các, phòng của ngài ấy ở chỗ nào?

– Khách quan có thể cho tiểu nhân xem thẻ mời không?

Lý Thiên Hành từ trong túi trữ vật lấy ra kim tạp, tiểu nhị vừa nhìn thấy liền cung kính dẫn đường, Lý Thiên Hành đi lên tầng 4 của Duyệt Lai khách điếm đây là tầng dùng để tiếp khách quý có thể tiến vào nơi đây đều là hạng boss khủng ở Vương thành.

– Khách quan mời vào bên trong.

Hắn vừa tiến vào liền nhìn thấy Tống Tiền cung kính đứng một bên, giữa phòng đã bày sẵn một bàn tiệc sang trọng bên cạnh còn có một đại mỹ nữ đang ngồi uống trà bộ dáng nhàn hạ, mỗi cử chỉ của nàng tuy đơn giản nhưng một khi đã nhìn vào sẽ làm cho người khác không thể rời mắt đi được.

– Tiểu Lý cuối cùng đệ cũng đến?

– Tống lão ca thật xin lỗi đã để người đợi lâu.

– Không lâu, không lâu chúng ta chỉ vừa mới đến, tiểu Lý đệ ở lại trò chuyện với tiểu thư lão ca còn có sự vụ ở vạn bảo bây giờ phải đi giải quyết.

Tống Tiền nói xong liền rời đi, Lý Thiên Hành có cảm giác không ổn chút nào, chỉ vừa bước vào phòng nhiệt khí bên trong cơ thể đã dâng trào, ngay cả lục phẩm thanh linh quả cũng không thể chống lại yêu thuật của yêu nữ này.

– Xem ra chỉ có thể dựa vào tử sắc huynh đệ.

Lý Thiên Hành vận tử hà thần công tạm thời phong ấn tiểu đệ, hiên ngang bước vào bên trong.

– Lý công tử cuối cùng người cũng đến hại tiểu nữ đợi người thật khổ a.

Ngọc Mị vừa nói vừa uốn người đứng lên, gương mặt hờn dỗi giống như oán phụ chờ chồng.

Lý Thiên Hành cảm thấy toàn thân mềm nhũn chỉ muốn tiến tới ôm lấy nàng để an ủi một phen, đúng lúc này tử sắc linh khí bên trong cơ thể thoáng động làm hắn thở phào một hơi.

– Ngọc Mị tiên tử lần này đúng thật là lỗi của tại hạ, ta tự phạt mình ba chung xem như bồi tội.

Hắn cầm lấy bình rượu, thần thư quét với tốc độ 10 lần/s sao 3 giây mới rót đậy một chung.

– Lý công tử người ta cũng đâu có nói sẽ trách tội công tử.

Ngọc Mị liếc mắt một cái bộ dáng phong tình vạn chủng mị hoặc chúng sinh làm tử sắc linh khí bên trong cơ thể Lý Thiên Hành điên cuồng vận chuyển bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát.

– Ngọc Mị tiên tử không biết mời ta đến đây là có chuyện gì?

Nàng nhìn nam nhân trước mắt, sắc mặt tuy có chút đỏ nhưng ánh mắt trong suốt, chứng tỏ hắn lại không bị mị thuật của nàng ảnh hưởng, từ khi nàng xuất sư tới nay hắn là người thứ hai làm được điều này, đôi mắt yêu mị lặng lẽ đánh giá thêm vài lần.

– Không có chuyện gì Ngọc Mị không thể mời công tử hay sao?

– Không phải chỉ cần Ngọc Mị tiên tử lên tiếng, bất kì nam nhân nào cũng không thể từ chối.

– Thật vậy chăng? không biết trong đó có Lý công tử hay không?

Ngọc Mị che miệng khẽ cười, nàng đã bắt đầu có hứng thú với nam tử trước mặt, không những mang đan mệnh trong người lại còn có thể ngăn cản mị công của nàng cho dù trước đây ở đế đô cũng không thấy được một người như vậy.

– Lý công tử lần này Ngọc Mị mời công tử đến là muốn đa tạ công tử đã giúp đỡ bản các, tiểu nữ tại đây kính công tử một chung.

Nàng nói xong liền cầm lấy chung rượu, đôi môi đỏ mộng khẽ động không biết vì sao để một tia rượu tràn ra bên ngoài, đầu lưỡi đỏ hồng như linh xà lướt qua xóa đi dấu vết.

Lý Thiên Hành cảm thấy toàn thân phát nhiệt, yết hầu khô khóc hắn vội rót lấy vài chung rượu uống cạn, khuôn mặt đỏ bừng lên.

– Tiên tử quá lời, lần đó là hai bên cùng có lợi, thật ra người nói cảm tạ phải là tại hạ mới đúng nếu như không có bảo các giúp đỡ tại hạ cũng không thể tìm được một cái giá hời như vậy.

Ngọc Mị nhìn bộ dáng của hắn trong lòng có chút buồn cười.

– Lần này tiểu nữ mời công tử tới đây còn có một chuyện muốn nhờ công tử giúp đỡ.

– Không biết là chuyện gì? nếu tại hạ giúp được nhất định sẽ không từ.

Ngọc Mị khẽ căn môi, ánh mắt có chút bối rối.

– Hai tháng sao chính là thời điểm tổ chức buổi đấu giá lớn 1 năm một lần của bản các không biết tiểu nữ có thể nhờ tôn sư luyện chế giúp một viên đan dược hay không?

– Là việc này sao?

Lý Thiên Hành nghe nàng nói xong sắc mặt có chút khó sử.

– Không phải là tại hạ không muốn giúp tiên tử mà là sư tôn hành tung bất định không biết khi nào mới có thể gặp được người.

Ngọc Mị cuối đầu bên trong ánh mắt ẩn chứa vài tia thất vọng làm vạn người đau xót, Lý Thiên Hành vừa nhìn thấy bộ dáng của nàng liền ngẩn cao đầu khằng định.

– Tiên tử yên tâm nếu như tại hạ gặp được sư phụ nhất định sẽ tìm mọi cách cầu đan dược giúp người.

– Vậy Ngọc Mị xin đa tạ công tử trước.

Nàng vội đứng lên cầm lấy bình rượu đi đến bên cạnh rót đầy chung của hắn, Ngọc Mị khẽ nghiên người để lộ một phần da thịt trắng như tuyết làm cho ai đó chỉ muốn sờ một cái.

Lý Thiên Hành ngửi được mùi hương trên người nàng, một mùi hương thanh thản nhưng lại làm cho người khác tê dại, hai mắt chuyển đỏ, đầu óc mơ hồ.

Nàng nhìn vẻ mặt của hắn trên gương mặt lộ ra nụ cười quyến rũ, nàng biết mùi hương trên người nàng chính là độc dược chí mạng của nam nhân đây mới thật sự là vũ khí lợi hại nhất của nàng.

Lý Thiên Hành rời khỏi Duyệt Lai khách điếm đầu óc hắn vẫn còn mơ màng nếu như tử sắc linh khí không thể thôn phệ mùi hương kia thì hắn nhất định đã sa vào tay giặc rồi.

– Lần sao nhất định phải mang Ngọc Thanh theo cùng.

Dù sao có gấu mẹ bên cạnh tiểu đệ của hắn có ăn gan trời cũng không dám khởi nghĩa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.