Đêm khuya, Kiều Tâm Duy tỉnh táo nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, Giang Hạo bảo điều kiện cơ bản của anh không cao, nhưng vấn đề là anh có gặp được hay không mà thôi. Thật ra, cô cũng vậy.
Tốt nghiệp, đi làm, lập gia đình, đó là mong ước của cô từ trước tới giờ, cô muốn rời khỏi nhà họ Cảnh một cách danh chính ngôn thuận nên cố gắng từng bước một theo quỹ đạo này. Nhưng kế hoạch lại thay đổi, cô không ngờ Kỷ Tiểu Hải lại phản bội tình cảm nhiều năm của cả hai.
Chuyện kết hôn thất bại nhưng cô chưa từng quên việc rời khỏi nhà họ Cảnh.
Chưa kể cố chỉ xem Cảnh Thượng là anh trai, cho dù cô có chút tình cảm với anh thì cũng sẽ không để thứ tình cảm này sâu đậm hơn. Thân thích sẽ gièm pha, mặc dù quan niệm này quá cổ hủ nhưng nó lại in hằn trong quan niệm của mọi người, khó mà thay đổi được.
Cô không muốn mẹ khó xử, càng không muốn để cha dượng khó xử, nói là bị ép cũng được, nói bất đắc dĩ cũng ổn, cô chỉ muốn gả đi sớm thôi.
Nghĩ càng nhiều thì càng lo lắng, càng nghĩ lại càng thấy rối.
Đột nhiên, cô bật dậy, sau đó vén chặn nhảy xuống giường: “Ở đâu nhỉ? Mình nhớ là để ở đây mà, sao giờ không thấy?” Cô đi chân đất tới bàn, mở từng ngăn kéo ra, đăng ký kết hôn cần sổ hộ khẩu, nhưng sổ hộ khẩu lại ở trong tay cô.
Cô vẫn luôn muốn rời khỏi nhà họ Cảnh, thế nên khi lên đại học, cô đã chuyển hộ khẩu ra ngoài, đến khi tốt nghiệp, hộ khẩu sẽ được đặt về nguyên quán. Nghĩ đến việc sẽ kết hôn với Kỷ Tiểu Hải, nên để đỡ phải vòng tới vòng lui, cô cũng giữ luôn hộ khẩu.
Đó là một tờ giấy A4 làm hộ khẩu tạm thời, khi không cần thì cứ lượn lờ trước mặt, giờ cần thì lại chẳng thấy đâu.
Cô cầm một quyển vở, lật ra, một tờ giấy rơi xuống, chính là nó. Giang Hạo không nói đùa đấy chứ? Ngày mai cổ sẽ đăng ký kết hôn với anh ta thật à?
– — “Cảnh Thượng rất cố chấp, chỉ cần nó đã quyết định chuyện gì thì khó mà thay đổi được, chuyện này cần có một cái kết, nếu không nó sẽ nhớ con mãi không nguôi”
– “Thế con phải làm gì?”
– — “Kết hôn, nhanh chóng kết hôn”
Cô không thể nào quên được ánh mắt cầu xin và nước mắt của mẹ, xét theo phương diện con cái, cô cảm thấy bà rất ích kỉ, nhưng trên phương diện cũng là một người phụ nữ, cô có thể hiểu được tâm sự của bà.
Hôm sau, trời trong nắng ấm, ánh mặt trời sáng rực, khí trời rất tốt, gió khẽ lay thoang thoảng mùi hoa quế thấm vào ruột gan, nhưng cô lại không có tâm trạng hưởng thụ những điều đó.
“Tâm Duy, con đã nghĩ kỹ chuyện mẹ nói chưa?” Hạng Linh thì thầm căn dặn cô trước khi ra ngoài: “Nếu như người bạn quân nhân kia của con ổn thì mau quyết định đi, sau đó định thời gian đưa về nhà ra mắt”
Kiều Tâm Duy thấy lòng mình cay đắng, cô lạnh nhạt đáp: “Vâng, con biết rồi, con đi làm đây?
Ra ngoài đúng tám giờ, lúc cổ xuống lầu thì đã thấy Giang Hạo chờ sẵn bên dưới. Nắng sớm soi lên tấm lưng vừa rộng lại vừa thắng của anh, bộ đồ tây màu xám bạc làm anh trống không quá tùy tiện, anh đang cúi đầu xem điện thoại.
Mùi hoa quế thoảng thoảng vấn vương bên mũi, Kiều Tâm Duy hơi choáng, trời thu như này, vị trí cũng vậy, nhưng không cùng một người.
Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, cùng lúc đó, Giang Hạo quay lại nhìn cô: “Tôi đang gọi cho em”
Kiều Tâm Duy không nghĩ ngợi nữa, nghĩ tới việc người đàn ông trước mặt này sẽ trở thành chồng mình, cô chợt thấy ngại ngùng: “Anh đến đây khi nào thế: Không ngờ mới đến một lần mà anh vẫn còn nhớ đường, chỗ này hơi khó tìm”
“Tôi chỉ cần nhìn một lần là nhớ.”
“O” Vốn định nói với anh thêm vài câu, nhưng khi nghe thấy giọng điệu thờ ơ như vậy, cô quyết định từ bỏ: “Vậy… lên xe đi”
Kiểu Tâm Duy không biết rằng, suy nghĩ đầu tiên khi vừa mở mắt vào sáng nay của Giang Hạo là vì không để có đổi ý, nên anh cố tình dậy sớm lái xe đến đây đợi.
Dọc đường, hai người không nói không rằng, một người lo lái xe, một người nhìn ngoài cửa sổ. Giang Hạo sống trong quân ngũ đã nhiều năm, cuộc sống trong đó đã hình thành kiểu mẫu nghiêm túc, chính nghĩa, thậm chí còn có vẻ cứng nhắc. Anh đã chán những ngày tháng bị ba mẹ càm ràm bắt cưới, hi vọng hôm nay có thể giải thoát khỏi chuyện này.
Mà Kiều Tâm Duy lúc này lại thấp thỏm, không một ngôn từ nào có thể hình dung được cảm xúc của cô lúc này. Cô không biết trước mắt là hố lửa hay đào nguyên, thế nhưng cô vẫn phải nhảy xuống, cô cảm thấy tương lai sau này sẽ không được tốt đẹp cho lắm. Điều kiện kén chồng của cô không cao, chỉ cần đối phương thích hợp là được, mà Giang Hạo này tuổi hợp, phẩm chất cũng tốt, đúng là người ưu tú nhất trong số những đối tượng xem mặt của cô.
Dù nguyên nhân là gì đi chăng nữa, nói gọn lại, hai người họ, một người muốn gả, một người muốn cưới.
Đường đến Cục Dân chính không xa, Giang Hạo đi trước, Kiểu Tâm Duy thì ngoan ngoãn theo sau.
Nhân viên ở cửa lấy số tốt bụng nhắc nhở: “Hai vị đến đây lấy số trước nhé, hai người đến ly hôn hay là…?”
Giang Hạo đen mặt: “Chúng tôi đến kết hôn!”
Nhân viên cười ngại ngùng: “Haha, kết hôn à, đây là việc vui, đây, số 001, hôm nay hai người là người đầu tiên đến đăng ký, chúc cả hai trăm năm hạnh phúc”
Các việc tiếp theo rất suôn sẻ, điền giấy, ký tên, tuyên thệ, lấy sổ, tất cả thủ tục cũng không mất quá nhiều thời gian.
Đây là lần đầu Kiều Tâm Duy thấy chứng minh của Giang Hạo, cũng là lần đầu biết anh ba mươi hai tuổi. Hai người một người là đầu 8X, một người là cuối 8X, ít ra vẫn trong cùng thế hệ 8X. Đồng thời, đây là lần đầu có thấy giấy chứng nhận sĩ quan của Giang Hạo, giấy chứng nhận sĩ quan chỉ xuất hiện trong tầm mắt một lúc, cô thấy anh mặc quân phục, trên vai có mấy sao mấy sọc.
Rời khỏi Cục Dân chính, ánh mặt trời bên ngoài vẫn xán lạn như trước, Kiểu Tâm Duy cầm sổ kết hôn, có hơi không tin. Cô quay lại nhìn người đàn ông đứng cạnh mình, trời ạ, cô chỉ mới gặp anh ta có ba lần thôi.
Giang Hạo cảm giác được Kiều Tâm Duy đứng im, anh quay lại nhìn cô: “Sao thế?”
Kiều Tâm Duy mờ mịt, nói những lời trong lòng, “Tôi kết hôn với người đàn ông mình mới chỉ gặp có ba lần.” Cô không tin nổi, như một giấc mơ vậy.
“Là bốn lần” Giang Hạo nhắc nhở: “Mấy tháng trước tôi đến công ty của em, em đứng đó khóc rất thảm”
“.” Coi như có thêm một lần gặp thì sao chứ, đối với cô mà nói, Giang Hạo vẫn rất xa lạ: “Thế à? Trí nhớ của anh tốt thật đấy, tôi quên mất rồi”
“Không phải trí nhớ tôi tốt, là do hôm đó em làm người khác khó mà quên nổi”
Kiều Tâm Duy lúng túng, vốn cô đang nghi ngờ về cuộc hôn nhân này, nhưng bây giờ bị Giang Hạo đầm cho mấy nhát, trong lòng lại càng không cân bằng nổi: “Vậy nên anh đã nhận ra tôi khi chúng ta gặp nhau, thế mà còn giả vờ như không biết?”
Điện thoại Giang Hạo vang lên: “Tôi nhận điện thoại” Anh đi sang một bên, giọng nói và vẻ mặt của anh trở nên nghiêm trọng sau đó: “Cái gì? Tôi sẽ trở lại ngay!”
“Có chút chuyện gấp ở quân đội, tôi sẽ liên lạc với em sau, đợi điện thoại của tôi” Nói rồi, Giang Hạo nhảy lên xe rời khỏi đấy.
Kiều Tâm Duy đứng tại chỗ như món đồ bị vứt bỏ, cố nắm chặt quyển sổ chứng nhận kết hôn vừa nhận, nhìn vào cái bóng ô tô của Giang Hạo, lòng lạnh ngắt – chồng mới cưới của cô biến mất tiêu rồi.