Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 12: Có dám đi đăng ký kết hôn không?



Giọng nói dịu dàng của Giang Hạo làm Kiều Tâm Duy mở rộng tầm mắt, chỉ có mỗi cô mới biết bàn tay ôm lấy hồng mình đang nhéo cô đau đến mức nào, anh ta đang đe dọa cô phải phối hợp.

Kỷ San San sửng sốt cả buổi, cho dù vẻ ngoài có xa hoa cỡ nào cũng không che giấu được sự mất mát của cô nàng: “Anh nói cái gì thế? Anh có bạn gái thật à?” Lúc ở tiệm cafe, Giang Hạo bảo anh đã có người yêu, thế nhưng cô ta không tin, bây giờ gặp được vẫn không thể tin nổi.

Giang Hạo ôm chặt Kiều Tâm Duy hơn, thậm chí còn cầm túi xách giúp cô, bàn tay ôm hồng xoa nhẹ như đang lo lắng cô bị lạnh vậy.

“Phải, tôi còn chưa kịp nói với ba mẹ, nếu không sẽ chẳng xảy ra chuyện như vậy, cô ấy là bạn gái của tôi” Anh vừa giải thích với Kỷ San San, lại vừa giải thích với Kiều Tâm Duy.

Kỷ San San cẩn thận quan sát cô gái đứng cạnh Giang Hạo, tóc dài đen thẳng, ăn mặc bình thường, để mặt mộc, hoàn toàn không hề nổi bật, đúng dạng ném vào đám đông thì chắc chắn không thể nhận ra ngay từ ánh mắt đầu tiên.

“Giang Hạo, anh không thích em thì có thể từ chối, nếu anh kiếm bừa một cô gái để làm bia đỡ đạn, vậy.”

Gương mặt lạnh lùng của Giang Hạo chợt hiện một nụ cười nhạt, anh kéo túi nhích lên cánh tay một chút, sau đó giữ lấy cắm Kiều Tâm Duy rồi hôn lên môi cô.

Trong đêm thu lành lạnh, giữa dòng người đông đúc, anh hôn cô trước bao người.

Kiều Tâm Duy bối rối, cô không ngờ mình lại bị hai người đàn ông cưỡng hôn trong một ngày.

Môi Giang Hạo mềm mại hơn con người anh rất nhiều, anh không duỗi đầu lưỡi làm cô phản cảm như Cảnh Thương, hai cánh môi chạm nhẹ nhau khiến cô cảm thấy như bị điện giật, thời khắc này, cô không đẩy anh ra.

Thời gian lâu hơn nụ hôn chuồn chuồn lướt, lúc Giang Hạo buông ra thì trông thấy dáng vẻ hưởng thụ của cô, thầm vui vẻ.

“Như vậy đã chứng minh được lời tôi nói là thật chưa?” Giang Hạo quay lại hỏi Kỷ San San: “Có cần tôi dùng thân phận quân nhân để đảm bảo không?”

Kỷ San San run rẩy, cô ta nào dám chứ, người ta là Thủ trưởng của cả một quân đoàn, cần gì phải nói dối cô ta.

Dù sao cũng là thục nữ gia đình giàu có, dù cho có rất giận dữ và xấu hổ nhưng vẫn phải giả vờ rộng lượng, cô ta nắm chặt áo khoác nhỏ, hất tóc: “Được rồi, xem ra là hiểu lầm thật, thế thì tôi về trước, không làm hỏng thế giới của hai người” Nói xong còn nhìn sang Kiều Tâm Duy ẩn ý: “Cô Kiều, cô là một cô gái may mắn đấy”

Kỷ San San rời đi, xe của cô ta đỗ ở tiệm cafe.

“Bỏ ra!” Kiều Tâm Duy đẩy Giang Hạo ra, cầm lại túi xách của mình.

Giang Hạo đứa túi xách cho cổ, sau đó mới nói xin lỗi: “Ngại quá, lúc nãy là tình huống bắt buộc”

Kiều Tâm Duy cầm túi xách, định bỏ đi: “Làm mất mặt quân nhân, anh không xứng làm quân nhân”

Cô xin thể, nếu biết chức vụ của anh cao thế nào thì cô chắc chắn sẽ không dám nói thế. Cô chỉ nghĩ Giang Hạo là cấp trên như tổ trưởng, hay là cách gọi xã giao là “sếp” giữa mấy người bạn, hoặc như “Tổng Giám đốc X” hay “ông chủ Y” mà họ lén gọi.

Giang Hạo ngăn cô, nghiêm túc hỏi ngược lại: “Tôi không xứng làm quân nhân? Em dựa vào cái gì mà nói như vậy?”

“Chẳng lẽ sai à? Dùng đối tượng hẹn hò bị đào thải ra làm bia đỡ đạn, anh không chỉ không xứng làm quân nhân mà còn không xứng làm đàn ông. Xem mắt thôi mà, không hợp thì cũng là chuyện bình thường, nhưng cái hành vi ăn trong bát nhìn trong nồi này của anh giống đàn ông chỗ nào chứ?”

Giang Hạo tức giận, đây là lần đầu anh bị bảo là không đáng mặt đàn ông trong suốt ba mươi hai năm sống trên đời, không biết ý chí chiến đấu từ đầu tới mà anh đột nhiên bảo: “Ai bắt em làm bia đỡ đạn? Tôi thấy em hợp mắt, em có dám đi đăng ký kết hôn với tôi bây giờ không?”

“Đổ thần kinh” Kiểu Tâm Duy hoàn toàn không thèm để ý đến anh.

“Tôi nói thật!”

“Cục Dân chính nghỉ làm rồi.”

“Thế thì ngày mai” Giang Hạo im lặng nhìn cô, hoàn toàn không hề có vẻ đùa giỡn: “Chín giờ sáng mai, gặp nhau tại Cục Dân chính, không gặp không về, em dám không?”

Kiểu Tâm Duy giật thót, cô cảm nhận được tim mình đang đập rất dữ dội: “Anh đã dám thì tôi có gì mà không dám chứ?”

Hai người đứng giằng co nhau tầm hơn mười giây trong cơn gió thu lạnh lẽo nơi đầu đường đông người, mãi đến lúc Kiều Tâm Duy hắt hơi.

Giang Hạo trêu chọc: “Còn chưa hết cảm à?”

Kiều Tâm Duy lườm anh, vòng chân qua bỏ đi nhanh hơn.

“Này, tôi nói thật, không đùa” Giang Hạo đuổi theo, chân anh dài hơn cô nhiều nên bắt kịp rất nhanh: “Đây chỉ là chuyện hiểu lầm thôi, mẹ hẹn tôi tới quán cafe nên tôi mới đến, tới rồi mới biết bà ấy cố tình sắp đặt xem mắt. Kiều Tâm Duy, em đừng giận, em như vậy sẽ làm tôi nghĩ là em đang ghen đấy”

Nhìn bộ dạng tự mãn của Giang Hạo, Kiểu Tầm Duy vội phủ nhận: “Tôi không ghen”

“Ha ha ha..” Giang Hạo cởi áo khoác, phủ lên người cô: “Cho tôi một cơ hội đi”

Kiều Tâm Duy do dự: “Lúc nãy anh không nói đùa? Chúng ta sẽ đi đăng ký thật à?”

“Nếu chúng ta không tìm thấy người thích hợp, sao không cho đối phương một cơ hội chứ? Nói thật, tôi cũng không có nhiều thời gian để yêu đương, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, từ bé lại chẳng thích mấy chuyện yêu đương nhắng nhít kia. Vì nhà cứ giục mãi mà chuyện trong quân đội lại rất nhiều, tôi thích làm việc có hiệu suất hơn”

So với câu nói đáng ghét lúc nãy thì lời này thành thật hơn nhiều, Kiều Tâm Duy chỉ chỉ đằng trước rồi nói: “Cô Kỷ kia khá xứng với anh còn gì”

“Mặc dù tôi muốn kết hôn nhưng không phải là ai cũng được, ngoài việc người kia là nữ thì còn phải phù hợp với điều kiện cơ bản của tôi nữa”

“Điều kiện gì?”

Giang Hạo hơi chau mày: “Tôi hi vọng cô gái đó có thể thú vị” một chút.”

(*) Chữ (đã qu) có nghĩa là thú vị, đồng âm với hài hước, buồn cười (Bl/ju).

Kiều Tâm Duy không thích nghe lời này tí nào: “Ỷ anh là tôi buồn cười? Tôi buồn cười chỗ nào? Đây là điều kiện cơ bản gì vậy?”

“Là thú vị chứ không phải buồn cười.” Nói đạo lý với phụ nữ đúng là rắc rối, anh thẳng thắn: “Điều kiện cơ bản của tôi không cao, nhưng vấn đề là vẫn mãi chẳng gặp được, em thì tạm ổn.”

Người bình thường không thể hiểu cuộc sống của quân nhân được, thân thể là của đất nước, sinh mạng là của đất nước, chỉ có sai lầm là của bản thân mà thôi.

Quân lệnh như núi, cấp trên bảo anh làm gì thì anh phải tuân thủ vô điều kiện, chỉ cần một câu nói của cấp trên, thì việc anh không liên lạc với người nhà trong một thời gian dài cũng là chuyện quá mức bình thường.

Cho nên anh hi vọng vợ tương lai của mình không cần phải coi anh là trung tâm, cô ấy có thể có công việc của bản thân, có thể tìm được niềm vui riêng, nói đơn giản hơn là không thể quá vô vị.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.