Một người là lần đầu nếm thử, một người là thú vừa xổng chuồng, có lẽ, vào phút giây họ không hài lòng với lời nói và việc làm nào đó của nhau, trái tim của họ đã âm thầm đến gần nhau rồi.
Không quan tâm, tại sao lại không hài lòng, tại sao lại tức giận vì câu nói hay hành động nào đó của đối phương? Giang Hạo có một loại cảm giác ưu việt từ sâu trong cơ thể, anh cao ngạo, hách dịch, nghiêm túc, nhưng cố tình mỗi một lần Kiều Tâm Duy giở tính nết ra anh đều chịu nhịn được.
Mà Kiều Tâm Duy, cô có lòng tự trọng cực cao, nhưng cô lại hèn mọn, ở trước mặt một Giang Hạo xuất sắc như thế, cô cẩn thận bảo vệ lòng tự trọng nhỏ bé này.
Tuy nhiên, rất nhiều chuyện không nói rõ được chỉ với vài câu, nhiều chuyện cũng không cần phải tính toán chính xác như xây nhà.
Thứ che đậy cuối cùng trên người cổ bị anh cởi ra, hai người thẳng thắn đối diện nhau, anh mạnh mẽ tiến vào, mổ hối trên lưng ngưng đọng thành từng giọt, lăn xuống dọc theo đường cong cơ bắp mượt mà.
Còn cô, hoàn toàn không có một chút thoải mái nào, cơn đau vì bị xé rách chiếm toàn bộ đại não, cô muốn kêu dừng lại, cô muốn kêu cứu mạng, những lời nói đến bên miệng lại thành tiếng rên rỉ mềm mại.
Một cú đẩy mạnh, anh gieo toàn bộ tinh huyết vào thân thể cô, đồng thời, cổ họng phát ra một tiếng rên trầm thấp, tinh lực anh tích lũy nhiều năm như vậy rốt cuộc đã được giải phóng.
Cuối cùng cũng ngừng, hai người đều thở hổn hển, mùi hoan ái lan rộng trong phòng.
Kiểu Tâm Duy có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, đồng thời cũng có thể cảm giác được trái tim của Giang Hạo đang đập “thịch thịch thịch”
trên lồng ngực mình.
Cô rũ mắt không dám nhìn thẳng vào anh, khẽ nói: “Xong rồi còn không xuống đi, anh nặng quá”
Giang Hạo xoay người nằm bên cạnh cô hít thở từng hơi, một loại cảm giác vui sướng tràn trề, rất tuyệt, anh nghiêng sang nhìn cô: “Ai nói xong rồi, chưa xong đầu, anh chỉ mới làm nóng người thôi, tiếp theo mới là bắt đầu”
“…”
Có ai không biết xấu hổ như vậy không hả? Một đêm, không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trời xanh thăm thẳm, trong veo, tươi sáng, vô cùng thiêng liêng.
Ánh mặt trời xán lạn chiếu xuống, trên nền tuyết hơi nhuộm ánh sáng dìu dịu, nhưng gió buốt tận xương, mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt.
Giang Hạo đã ở trên sân thể dục chỉ huy thị sát từ sớm, trong gió lạnh thấu xương, anh đội mũ bông mặc áo bông, vẫn tinh thần phấn chấn như cũ.
Trong phòng, Kiều Tâm Duy nằm trên giường rất lâu không dây, không phải lười biếng ườn ra giường, mà là vốn di dậy không nổi.
Phía dưới sưng đau, cả sức nâng cánh tay đều không có, cô không thể nhớ rõ tối qua Giang Hạo muốn mình bao nhiêu lần.
Thật đáng thất vọng mà, bỗng nhiên trong đầu cô xuất hiện khuôn mặt của Kỷ Tiểu Hải, càng đáng thất vọng nữa là, hốc mắt cô hoe đỏ, chóp mũi và lòng cô đều cực kỳ chua xót.
Nói như thế nào cũng là người đã gắn bó bảy năm, cô có thể giận dỗi nói quên đi, nhưng giờ phút này những giọt nước mắt đang rơi xuống không lừa được chính mình.
Nếu giữa họ không có Tôn Dung Tuyên, nếu giữa bọn họ không có phản bội và lừa gạt, như vậy người kết hôn với cô chính là Kỷ Tiểu Hải, mà người ôm cô vào giấc ngủ, cũng là Kỷ Tiểu Hải.
Mau chóng chùi nước mắt, đã là lúc nào rồi, sao còn nghĩ đến kẻ phụ tình kia chứ? Sự trả thù lớn nhất dành cho họ, chính là cô phải càng hạnh phúc hơn, cô muốn sống tốt hơn hẳn bọn họ.
Cứ nghĩ mãi, khuôn mặt của Kỷ Tiểu Hải lập tức bị khuôn mặt của Giang Hạo thay thế, cô không khỏi xấu hổ đến đỏ mặt lên.
Gương mặt như quân bài suốt ngày đều mang biểu cảm thối như ai thiếu tiền anh, anh ích kỷ ngạo mạn, bỉ ổi không biết xấu hổ, lại còn trẻ con, hoàn toàn không có cách nào ở chung với anh.
Lúc này, máy bàn trên tủ đầu giường vang lên làm cô giật mình.
“Alo, Giang Hạo không có ở đây, có chuyện gì mời gọi di động cho anh ấy”
Cô nói xong thì cúp máy.