Thế nhưng, điện thoại lại vang lên, lại cúp, lại vang lên, lại cúp.
Sau khi lặp lại ba lần, điện thoại vẫn ngoan cố vang lên, Kiều Tâm Duy lại nhấc máy lần nữa, chậm rãi gần giọng nói: “Giang Hạo không ở đây, có việc gì thì gọi di động cho anh ấy!”
“Phu nhân, tôi là Tiểu Phương, ngại quá phải quấy rầy cô nghỉ ngơi”
Có thể nghe ra Tiểu Phương ở đầu kia điện thoại rất áy náy.
Kiều Tâm Duy hơi sửng sốt, sao cơ, không phải tìm Giang Hạo à? “Không sao, có chuyện gì không?”
Tiểu Phương gom hết can đảm nói: “Thủ trưởng nói hôm nay cô phải về, nhưng chúng tôi vừa nhận được tin, đường ra khỏi núi bị trận tuyết lớn lấp kín, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn cô không quay lại được”
“…”
Cô quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, mặt trời rực rỡ: “Tối hôm qua không đổ tuyết, sao đường lại bị lấp kín?”
Không phải là Giang Hạo đang dùng thủ đoạn gì đó chứ, cậu Tiểu Phương này là người của anh mà.
“Chỗ chúng ta không đổ tuyết, là chỗ cách đây năm kilomet, chẳng những tuyết rơi mà còn xảy ra lở tuyết trên diện rộng, phá hỏng con đường duy nhất ra khỏi núi”
“Chỉ có một con đường này ư?”
Tốt nhất là sự thật.
“Chỉ có một thối”
“Vậy mất bao lâu mới có thể thông đường?”
“Cái này khó mà nói, nhanh thì mười ngày nửa tháng, chậm thì cũng không biết nữa”
“…”
Đây là tìm đường chết mà, vào núi dễ rời núi khó, tôi bị nhốt rồi.
“Phu nhân? Phu nhân?…
Thủ trưởng phu nhân?”
“Tôi biết rồi, còn có chuyện gì khác không?”
“Không có ạ, vậy cô nghỉ ngơi đi, có yêu cầu gì cứ việc nói.
Công việc buổi sáng của Thủ trưởng sắp xong rồi, có thể nhanh chóng về phòng với cô”
Cúp điện thoại, Kiều Tâm Duy thật sự bực bội, nhìn vùng tuyết trắng mênh mang này, trước không có thôn sau không có cửa hàng, quả thực là khóc không ra nước mắt.
Bên tại bỗng nhiên nhớ lại một cầu của Giang Hạo –– “Thích tuyết như vậy à, ngày nào đó cho em đi núi tuyết ở Đông Bắc ở lại mấy ngày, em sẽ biết nó như thế nào? Bây giờ cô đã biết nó như thế nào rồi, bất đắc dĩ, bất lực, vô vọng…
Không biết qua bao lâu, Giang Hạo đã trở lại, nhưng cô vẫn còn ngồi yên trên giường, nghe thấy tiếng mở cửa, cô ngập ngừng quay đầu nhìn thoáng qua, lại đờ đẫn xoay trở về.
Giang Hạo nhìn dáng vẻ uể oải ỉu xìu của cô, lắc đầu, anh cởi áo khoác bông dày nặng treo lên giá áo, nói đầu ra đấy: “Giờ là giờ nào rồi mà còn chưa dậy…”
Bị làm lơ, cố vốn không để ý anh, anh nâng cao giọng: “Em đừng hy vọng anh đi lấy cơm cho em, dậy đi!”
Kiều Tâm Duy nghiêng người, dứt khoát đưa lưng về phía anh: “Không muốn dậy”
Cũng chẳng còn hơi sức mà dậy, cả người đau, mất hết cả sức.
Giang Hạo là một cấp trên yêu cầu nghiêm khắc, đây lại là ở quân đội, người bên dưới đều đang nhìn, anh cần giữ nghiêm kỷ luật, vợ mình cùng cấp với mình.
Vì thế, anh không vui cất bước đi đến: “Có nghe không, đừng giả chết, đừng làm anh nổi giận”
Anh nắm cánh tay cô, ra lệnh: “Dậy!”
Theo lực kéo của anh, cô cứ thế bị kéo chúc đầu xuống giường: “Á!”
Mông đập thẳng xuống đất, sống lưng ngã vào ống giày quân dụng của Giang Hạo, đau đến chảy nước mắt: “Khụ khụ khụ, khụ khụ…Đau quá…”
“Sao lại thế này?”
Giang Hạo chán nản gầm nhỏ, vừa lo lắng lại vừa hơi đau lòng, anh nhanh chóng cúi người bế cô lên: “Thế này cũng có thể bị ngã, sao lại không cẩn thận như vậy?!”
Kiều Tâm Duy giận sôi máu: “Là em không cẩn thận, là em không cẩn thận à? Em muốn bị ngã hả?!”
Càng nói, cô càng thêm uất ức, khóe miệng run rẩy sắp khóc: “Em nói không muốn dậy, anh không nghe thấy ư? Em đau được chưa, em đói được chưa, em khó chịu được chưa…”