“Phong… Hàng Lãng? Anh thật sự là Phong Hàng Lãng? Ôi trời, hóa ra anh đẹp trai đến vậy sao?”
Hạ Dĩ Kỳ kinh ngạc đến không ngậm miệng lại được.
Cô ta chỉ nghe chị cả Hạ Dĩ Cầm nói Phong Hàng Lãng là tài phiệt giàu có của Thân Thành, kẻ săn mồi nắm trong tay phân nửa mạch kinh tế của thành phó, nhưng thật không ngờ người đàn ông này còn có gương mặt hoàn mỹ, thần thánh như vậy! Còn có khí chất ngạo nghễ kia nữa, phụ nữ đứng trước mặt hắn làm sao mà không rung động được đây? Người phụ nữ si mê hắn này hẳn là một trong ba vị tiểu thư Hạ gia, người đã từ chối kết hôn với hắn.
Ánh mắt Hàng Lãng chỉ đảo qua cô ta một cái, sau đó rơi vào Tuyết Lạc đang cúi đầu bên cạnh.
“Phong Nhị thiếu gia ghé chơi là rồng đến nhà tôm rồi.
Hạ mỗ không nghênh đón tử tế, mời cậu ngồi.”
Gia chủ Hạ Chánh Dương lập tức đứng dậy tiếp đón.
Đối với việc tài phiệt lớn của Thân Thành có thể tự mình chủ động bước chân tới Hạ gia, lão cảm thấy vừa sung sướиɠ vừa sợ hãi.
Phải biết, vị thế của Phong Hàng Lãng còn vượt xa bất cứ kẻ nào ở Phong gia.
“Mọi người còn chưa ăn, Phong Nhị thiếu gia có muốn dùng bữa với chúng tôi luôn không?”
“Hạ tổng khách sáo rồi.”
Hàng Lãng thờ ơ nói, liền lưu loát ngồi xuống bàn ăn.
“Mỹ Quyên, mau lấy rượu ngon ra.
Chai Lafite năm 82 ấy.”
Hạ Chánh Dương thấy Phong Hàng Lãng phá lệ chừa cho lão mặt mũi liền hét sức cao hứng.
Vì vậy, toàn bộ người trong Hạ gia bắt đầu bận rộn xung quanh Hàng Lãng: người rót rượu, người phục vụ chén đũa, người mời ngồi.
Trong lúc lơ đãng, Tuyết Lạc thấy trêи gương mặt Hạ Dĩ Thư nở một nụ cười hiếm hoi.
Tính tình Hạ Dĩ Thư trước giờ đều rất lạnh lùng, Tuyết Lạc rất ít khi thấy cô cười.
Nụ cười kia dường như là đặc biệt dành cho Hàng Lãng.
Thiếu nữ 17 tuổi vừa khéo là độ tuổi biết yêu Tuyết Lạc không kìm được mà nhìn theo ánh mắt Dĩ Thư, liền bắt gặp gương mặt khẽ mỉm cười của Phong Hàng Lãng: khóe môi cong lên một đường cong tuyệt đẹp, trưng ra nụ cười như có như không.
Liếc một cái, Tuyết Lạc liền vội vàng quay đi: thật không chịu nổi người đàn ông ngoài mặt tử tế mà bên trong bỉ ổi, cố tình ra vẻ thân thiện dễ gần này.
Nếu không cần thận, nhất định sẽ rơi vào bãy của hắn.
“Cậu, con lên phòng đây.”
Tuyết Lạc đứng dậy.
Cô thực sự không muốn ăn cơm cùng người đàn ông thô lỗ này.
“Không cần lên, trực tiếp theo tôi về Phong gia.”
Hàng Lãng lạnh lùng nhìn chăm chăm vẻ mặt muốn trốn tránh của Tuyết Lạc.
Tuyết Lạc giận dữ trợn mắt nhìn Hàng Lãng, căn bản không có ý định nghe lời hắn, đi thẳng lên tầng.
“Anh tôi đang chờ cô đấy.”
Phong Hàng Lãng lại nói thêm.
“Phong Hàng Lãng, anh đã làm gì, bản thân anh tự rõI Anh cảm thấy tôi sẽ còn theo anh trở về Phong gia sao?”
Tuyết Lạc chỉ nói một câu, sau đó không chút do dự bỏ lên tầng.
Căn bản không coi lời nói của Hàng Lãng ra gì.
Ai cho người phụ nữ này lá gan chống đối hắn? Gương mặt tuấn tú của Hàng Lãng trong thoáng chốc thâm trầm như được bao phủ một tầng băng mỏng.
“Phong Nhị thiếu gia, đứa nhỏ Tuyết Lạc này ở nhà tôi được chiều sinh hư, ngài thông cảm.”
Hạ Chánh Dương nhận thấy sự khó chịu của Hàng Lãng, vội vàng lên tiếng.
“Hạ tổng, làm phiền ngài khuyên nhủ người cháu hiền lương thục đức của mình đi! Anh tôi vẫn đang chờ.”
Hàng Lãng dĩ nhiên sẽ không ra về tay trăng, cho dù ép buộc hay phải dùng đến vũ lực, hắn cũng sẽ đem người phụ nữ này về Phong gia giao nộp cho Phong Lập Hân.
Trong lòng Phong Hàng Lãng, sẽ không có người phụ nữ nào quan trọng bằng anh trai.
Ít nhất cho đến thời điểm này, người như vậy chưa xuất hiện.
“Cha, người tiếp chuyện Phong Nhị thiếu gia, con lên tầng khuyên nhủ em gái Tuyết Lạc.
Phụ nữ với phụ nữ nói chuyện cũng dễ hơn.”
Người vừa lên tiếng là Hạ Dĩ Cầm.
Từ khi Phong Hàng Lãng xuất hiện, cô dường như bắt ngờ đến hồn vía lên mây.
Nam thần trong lòng cô quả nhiên không khiến cô thát vọng.
Ngược lại còn khiến cô ngạc nhiên và mừng rỡ.
Cũng chỉ càng khiến tâm niệm muốn theo đuổi hắn trong cô thêm mãnh liệt.
“Vậy làm phiền Hạ tiểu thư.”
Hàng Lãng bày ra vẻ mặt khách sáo, mỉm cười.
“Phong Nhị thiếu gia khách sáo rồi.
Gọi Dĩ Cầm là được.”
Vị thiên kim tiểu thư duyên dáng mỉm cười, khéo léo uyên chuyền, lay động lòng người.
Trong phòng trêи tầng ba.
Hạ Dĩ Cầm đưa một tắm thẻ đến trước mặt Lâm Tuyết Lạc.
“Trong này có hai trăm nghìn tiền để dành của chị, trước mắt em cứ lấy đưa cho viện trưởng Trì.
Đừng nói với mẹ chị, không phải ai cũng tự nguyện cho những việc như thế này.”
Tuyết Lạc nhận lấy thẻ, hốc mắt đỏ lên.
“Chị Dĩ Cầm, cảm ơn chị.
Coi như em mượn chị, bao giờ có tiền em sẽ trả lại cho chị.”
“Với chị còn nói chuyện vay mượn gì.
Em có lòng, chị cũng có mà.”
Hạ Dĩ Càằm nắm lấy bả vai Tuyết Lạc.
“Tuyết Lạc, chị muốn cùng em về Phong gia.
Để chị bầu bạn với em, cũng giúp em can đảm hơn một chút.
“Chị Dĩ Cầm, chị muốn cùng em tới Phong gia?”
Tuyết Lạc ngắn ra.
“Ừ.
Dẫu sao em cũng đã gả cho Phong Lập Hân rồi, mà Hàng Lãng lại đang chờ dưới tầng.
Có một số việc, ngay cả cha của chị cũng không thể thay đổi được.
Em cũng đừng làm khó người quát Phong gia không phải là người mà Hạ gia có thể chọc vào.
Cho nên chị muốn cùng em tới Phong gia mấy ngày, cũng coi như là chị em ta có nạn cùng chịu.”
Trêи thực tế, Hạ Dĩ Cầm còn có mục đích khác, chính là Phong Hàng Lãng.
Tuyết Lạc trằm mặc.
Bởi vì Hạ Dĩ Cầm đã nói trúng tâm tư cô: gả cũng gả rồi, nếu chỉ vì chút giận dỗi của mình mà liên lụy đến Hạ gia, Tuyết Lạc cũng không muốn.
Cô quyết định nể mặt Phong Lập Hân, tha thứ cho Phong Hàng Lãng một lần.
Cô sẽ nghiêm túc cảnh cáo người đàn ông kia, từ nay về sau không được như vậy nữa.
Một bên là Phong Lập Hân, người khiến cô thông cảm và thương xót, một bên là Phong Hàng Lãng, kẻ khiến cô căm ghét vô cùng.
Phải bất đắc dĩ thỏa hiệp khiến lòng Tuyết Lạc cảm thấy vô cùng thê lương.
Khi xuống cầu thang, Tuyết Lạc đã ổn định tâm trạng.
Không thẻ trốn tránh thì chỉ có thể cắn răng đối mặt với quỷ dữ! Bất kỳ ai trêи đời cũng có điểm yếu, Phong Hàng Lãng không phải ngoại lệ.
Thấy Tuyết Lạc ngoan ngoãn xuống tầng, nụ cười của Phong Hàng Lãng quả thật trở nên mê người.
Nhưng rơi vào ánh mắt Tuyết Lạc thì chỉ cảm thấy thiếu đánh.
Cô hận không thẻ lao lên cắn hắn một cái, để hắn biết Lâm Tuyết Lạc cô cũng có răng nhọn móng sắc.
“Phong thiếu, tâm tình của Tuyết Lạc không được tốt lắm, tôi muốn cùng con bé về Phong gia, ngài không ngại chứ?”
Không hổ là thiên kim tiểu thư nổi tiếng của Hạ gia, một câu nói du dương trơn tru đi vào lòng người, khiến người nghe rất xuôi tai, không cách nào cự tuyệt.
“Vậy làm phiền Dĩ Cầm tiểu thư.”
Hàng Lãng khẽ mỉm cười.
“Phong thiếu, tôi cũng đi, tôi cũng đi.”
Hạ Dĩ Kỳ tính tình hướng ngoại, nghĩ gì nói nấy, trước giờ không biết giữ mồm giữ miệng.
Nhìn lời nói cùng cử chỉ của cô ta, ai cũng biết cô ta có lòng ái mộ với Phong Hàng Lãng.
Phong Hàng Lãng vẫn giữ nguyên nụ cười nho nhã, không mặn không nhạt nói.
“Tôi sợ cô vất vả thôi, Hạ Nhị tiểu thư.”
“Không vắt vả, tôi không sợ vất vả.”
Vừa nghe đã biết Hạ Dĩ Kỳ không phải người biết ý tứ.
“Dĩ Kỳ! Không được làm loạn!”
Ôn Mỹ Quyên đúng là bị cô con gái thứ hai làm cho mắt hết mặt mũi.
Hạ Dĩ Kỳ chỉ có thể trơ mắt nhìn một nhóm ba người rời khỏi Hạ gia, bực tức giậm chân.
Hạ Dĩ Cầm cũng biết tranh giành đàn ông với cô ta, thật sự là đáng ghét! “Chẳng lẽ chị không nhìn ra sao: Phong Nhị thiếu gia hoàn toàn không có hứng thú với phụ nữ.”
Hạ Dĩ Thư châm chọn.
Vừa mới nguôi giận một chút, nghe Hạ Dĩ Thư chế giễu mình như vậy, Hạ Dĩ Kỳ lại thẹn quá mà nỗi khùng lên.
“Hạ Dĩ Thư, đồ rẻ mạt, tao phải đánh chết mày!”
Nhìn hai đứa con gái đuổi đánh nhau, Hạ Chánh Dương thở dài: Vẫn là con trai tốt hơn! Con gái đều chỉ là một đám phá hoại! Chiếc Ferrari chỉ có hai chỗ ngồi, Phong Hàng Lãng, Lâm Tuyết Lạc và Hạ Dĩ Cầm có ba người.
Mà Tuyết Lạc lại không muốn ngồi chung xe với Hàng Lãng, Hạ Dĩ Cầm chỉ đành dùng đến chiếc BMW màu đỏ trong gara của Hạ gia.
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Dĩ Cầm thỉnh thoảng ngoái lại, chăm chú nhìn chiếc Ferrari màu đen đi phía sau.
Mấy lần còn suýt lơ đãng vượt đèn đỏ.
Cô thật sự bị ấn tượng bởi mị lực quyến rũ của Phong Hàng Lãng.
Sâu trong thâm tâm, cô cảm nhận được Phong Hàng Lãng chính là bạch mã hoàng tử mà trời cao an bài cho cô.
Trêи thực tế, đôi khi số phận của mọi người đều hết sức không tưởng: néu Hạ Dĩ Cầm không ngại việc Phong Lập Hân bị bỏng nặng mà đồng ý kết hôn, bây giờ cô đã chính là Phong Nhị phu nhân rồi.
Chỉ tiếc, cuối cùng vẫn là không được như ý muốn.
Nếu Hạ Dĩ Cầm biết người Tuyết Lạc gả cho chính là Phong Nhị thiếu gia Phong Hàng Lãng mà cô âm thầm mến mộ, có lẽ cô sẽ phải đấm thùm thụp vào ngực mình vì tức giận mắt.
“Tuyết Lạc, Hàng Lãng đối với chị dâu cũng không tệ đúng không? Anh ấy còn đến tận nơi đón em mà.”
Bất kể là đề tài gì, chỉ cần có liên quan đến Hàng Lãng, Hạ Dĩ Cầm đều cảm thấy hết sức hứng thú.
Tuyết Lạc trầm mặc, chuyện xấu trong nhà không thể lộ ra ngoài, cô cũng không muốn nhắc đến chủ đề này.
Cho dù nói với Hạ Dĩ Cầm, cô ấy cũng chẳng thể giúp được gì, vậy không nên để cô ấy chịu khổ với mình thì hơn.
“Đúng rồi Tuyết Lạc, Hàng Lãng có sở thích gì? Hoặc thích ăn cái gì vậy?”
Hạ Dĩ Cầm tiếp tục dò hỏi.
Tuyết Lạc là một người phụ nữ thông minh.
Từ những lời này của Hạ Dĩ Cầm, cô có thể đoán được ngay, chị mình có ý với Phong Hàng Lãng.
Sở thích à? Không tôn trọng anh trai, khi dễ chị dâu.
Cái này có tính không? Thích ăn cái gì à… Nghĩ đến ngày hôm qua mình vắt vả cả một ngày nấu nướng cho tên đàn ông tồi tệ đó, cuối cùng lại bị hắn làm nhục, Tuyết Lạc liền giận đến nghiền răng nghiền lợi.