“Tuyết Lạc? Đang nghĩ gì thế?”
Không thấy Tuyết Lạc trả lời, Hạ Dĩ Cầm lại hỏi.
Sau đó lại nhỏ giọng thở dài.
“Nhưng em mới gả qua Phong gia chưa được mấy ngày, không biết sở thích của Phong Nhị thiếu gia cũng là bình thường.
Đúng rồi Tuyết Lạc, sống với Hàng Lãng thì như thế nào?”
Trong lòng Tuyết Lạc lại phẫn nộ dâng trào.
Nhìn ánh mắt mong chờ của Hạ Dĩ Cầm, cô nhếch đôi môi đỏ, nhướn mày.
“Khá ổn! Chị Dĩ Cầm, em thấy anh ta và chị cực kỳ xứng đôi.
Chị là thiên kim nổi tiếng, anh ta là tài phiệt xuất chúng…”
Lúc thốt ra mấy lời khen ngợi Phong Hàng Lãng, Tuyết Lạc cảm thấy nội tâm mình thật phi thường.
Xuất chúng cái gì chứ, chỉ thấy tồi tệ và vô sỉ mà thôi! “Vậy sao?”
Hạ Dĩ Cầm nở nụ cười lay động lòng người.
“Chỉ sợ Phong Nhị thiếu gia cao quý, sẽ coi thường chị.”
So với Hạ Dĩ Kỳ nhanh mồm nhanh miệng, Hạ Dĩ Càm ôn nhu, thùy mị hơn rất nhiều.
Bất quá Tuyết Lạc vẫn có thể nhìn ra, trong ánh mắt nâu xinh đẹp của Dĩ Cầm nhìn về chiếc Ferrari qua gương chiếu hậu có bao nhiêu tình ý.
Xem ra Hạ Dĩ Cầm là thật sự yêu thích Phong Hàng Lãng.
Tuyết Lạc mím chặt đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, không kìm được, cũng nhìn chiếc Ferrari qua gương chiếu hậu.
Trong khoảng sân của Phong gia.
Tuyết Lạc theo sau lưng Dĩ Cầm.
Có Dĩ Cầm cùng ở lại Phong gia, ít nhiều sẽ giúp Tuyết Lạc thả lỏng tinh thần một chút.
Nhưng mà, Hàng Lãng rất nhanh đã đi tới, dùng thân hình cao ngất đứng chắn bên cạnh Tuyết Lạc.
“Dĩ Cầm tiểu thư, cảm ơn cô đã đưa Tuyết Lạc về.
Buổi tối lái xe nhớ cần thận.”
Câu đuổi khách đơn giản lại thẳng thắn, dịu dàng nhưng hết sức lạnh lùng.
Hạ Dĩ Cầm là thiên kim tiểu thư có chút tiếng tăm, dĩ nhiên hiểu ý Hàng Lãng.
Hắn muốn cô ngay lập tức rời khỏi Phong gia.
Ngay cả cơ hội uống ngụm nước cũng không cho cô.
Khó tránh khỏi cảm thấy buồn bực.
“Không cần cảm ơn.”
Hạ Dĩ Cầm cứng rắn đáp.
“Tuyết Lạc, em phải ngoan đấy, chị về đây.”
Lại còn ôn nhu khuyên bảo.
“Chị Dĩ Cầm, chị đừng đi! Cũng muộn rồi, hay là chị ở lại đi.
Vừa hay em cũng có chuyện muốn nói với chị.”
Tuyết Lạc muốn tiến tới giữ lấy Hạ Dĩ Cầm, lại bị Phong Hàng Lãng túm ngược trở về.
Hắn nắm chặt cổ tay cô như gọng sắt kìm kẹp, đau đến nỗi khiến cô hít một ngụm khí lạnh.
“Có chuyện gì thì mai hãng nói.
Đã muộn rồi, đừng quấy rày tiểu thư Dĩ Cầm về nhà nghỉ ngơi.
Lâm Tuyết Lạc, cô phải hiểu chuyện một chút, ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Gương mặt tuấn tú của Hàng Lãng vẫn dịu dàng, chẳng qua giọng nói đã lạnh đi mấy phần.
Có chỗ nào giống em chồng nói chuyện với chị dâu chứ? Sao mơ hồ cứ như người yêu với nhau vậy? Tuyết Lạc xấu hổ nghiến răng nghiền lợi.
Nhưng còn Hạ Dĩ Cầm ở đây, cô không thể cứ thế vùng vằng giãy giụa khỏi gọng kìm của hắn.
Chỉ có thể hung hăng trợn mắt nhìn kẻ thô lỗ lại kiêu căng kia.
Bị quần áo che mắt, Hạ Dĩ Cầm cũng không thấy động tác nắm tay nho nhỏ giữa Phong Hàng Lãng và Lâm Tuyết Lạc.
“Phong Nhị thiếu gia nói đúng, vậy tôi xin phép về.
Tuyết Lạc, Phong Nhị thiếu gia, ngủ ngon.”
Cảm giác bị từ chối chẳng dễ chịu chút nào, nhưng Hạ Dĩ Cầm vẫn nhẹ nhàng mỉm cười.
Cô còn không rời đi thì chính là không thức thời.
Nhìn chiếc BMW đỏ rời khỏi sân nhà Phong gia, Tuyết Lạc thu lại ánh mắt chịu đựng, tức giận đến cả người đầy gai nhọn như nhím.
“Hàng Lãng, anh buông tôi ra! Nễể mặt anh trai anh, tôi tha thứ cho anh một lần.
Nếu còn có lần sau, nhất định tôi sẽ nói với anh ấy.
Anh ấy dùng tính mạng để bảo vệ anh, anh lại đối xử với vợ anh ấy như vậy, rốt cuộc anh nghĩ cái gì thế?”
Lời này đã chạm trúng nỗi đau của Phong Hàng Lãng, khiến hắn buông lỏng nắm tay đang giữ chặt cổ tay Tuyết Lạc.
Tuyết Lạc nhân cơ hội này bỏ chạy vào phòng khách Phong gia.
“Phu nhân, người đã về.”
Thấy Tuyết Lạc, dì An cũng mừng rỡ không thôi.
Xem ra phu nhân chịu tha thứ cho Nhị thiếu gia rồi.
“Dì An, Lập Hân đâu?”
Tuyết Lạc vẫn hết sức áy náy với người ‘chồng’ là Phong Lập Hân.
Trước đó đã bỏ anh một mình trong phòng tân hôn, hôm nay lại giận dỗi bỏ về Hạ gia.
Mình đúng là tự do quá rồi.
“Vẫn ở trong phòng y tế.”
Dì An ảo não đáp.
Vì ép Nhị thiếu gia đi tìm Tuyết Lạc, Đại thiếu gia lúc này đang rất tức giận.
“Bữa tối để tôi giúp anh ấy ăn.
Từ tối nay, tôi sẽ ngủ trong phòng y tế để chăm sóc anh ấy.”
Tuyết Lạc kiên quyết nói.
Trêи đường về Phong gia, cô đã nghĩ ra ý định này.
Dì An ngắn ra.
Bà liếc nhìn Hàng Lãng như dò hỏi, liền vội vàng nói.
“Như vậy không được đâu! Phòng y tế có bác sĩ Kim lo rồi.
Người cũng không có chỗ ngủ „ nữa.
“Không sao, tôi có thể ngủ dưới đất.”
Tuyết Lạc thực sự muốn vào phòng y tế chăm sóc Lập Hân.
Đôi mắt Phong Hàng Lãng trằm xuống, gương mặt cũng trở nên lạnh lẽo.
“Cô đi làm đồ ăn cho anh tôi đi.
Món trái cây lần trước không tệ đâu.”
Hàng Lãng dặn dò một câu rồi bỏ lên tầng.
Tuyết Lạc nhìn bóng lưng Hàng Lãng rời đi, ngoan ngoãn vào bếp chuẩn bị đồ ăn.
Nửa tiếng sau, khi Tuyết Lạc đã làm xong bữa tối cho Phong Lập Hân, quản gia Mạc bước vào.
“Phu nhân, bác sĩ Kim vừa khám cho thiếu gia xong, người đang ở phòng tân hôn chờ phu nhân.
Phu nhân mau mang thức ăn lên đi.”
Quản gia Mạc trước giờ gọi chủ nhân rất cẩn thận.
Lần này, ông không hề nói cụ thể là Đại thiếu gia hay Nhị thiếu gia.
“Nga, được! Vậy tôi mang cơm lên cho Lập Hân.”
Tuyết Lạc vội vàng mang đồ ăn mình vừa chuẩn bị lên cầu thang.
Ở trước cửa phòng tân hôn trêи tầng hai, Tuyết Lạc dừng chân.
Trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh của Phong Hàng Lãng.
Không phải hắn sẽ đang ở trong đó chứ? Không phải chứ? Cho dù hắn ở đó, có mặt Phong Lập Hân, hắn cũng sẽ không khi dễ cô.
Tuyết Lạc gõ hai cái, bên trong truyền ra giọng nói khàn khàn.
“Vào đi.”
Cửa phòng mở ra, Tuyết Lạc thấy ‘Phong Lập Hân’ ngồi trêи xe lăn.
Thật ra, đó chính là Phong Hàng Lãng mặc bộ da nhân tạo hóa trang.
Vốn bộ đồ này chỉ dùng để đối phó với người chú Phong Nhất Minh — kẻ đang dòm ngó tập đoàn Phong thị.
Hoàn toàn không ngờ món đồ này còn có tác dụng khác: thăm dò tâm địa xấu xa của đàn bài Hắn thật sự không thể tin rằng Tuyết Lạc không có mục đích gì khi gả vào Phong gia.
Hàng Lãng càng không thể chắc chắn, người phụ nữ này có cấu kết với Phong Nhất Minh hay không.
Có lẽ cô đang giúp Phong Nhất Minh điều tra bệnh tình của Phong Lập Hân, bởi Phong Nhất Minh sẽ thừa kế tập đoàn Phong thị nếu Phong Lập Hân có mệnh hệ gì.
Từ khi Phong Hàng Lãng được cha đưa về Phong gia với tư cách con ngoài giá thú, Phong lão phu nhân đã gạt bỏ quyền thừa kế tài sản của hắn.
Dĩ nhiên, Hàng Lãng cũng không hề quan tâm đến tập đoàn Phong thị.
Tập đoàn Phong thị sau đó được người anh trai cùng cha khác mẹ Phong Lập Hân thừa kế.
Kết quả này khiến chú hắn, Phong Nhất Minh, cực kỳ bất mãn.
Theo di chúc của Phong lão phu nhân: Phong Nhất Minh là người thừa kế thứ hai của tập đoàn Phong thị.
Nói cách khác: Phong Lập Hân chết, tập đoàn Phong thị sẽ trở thành món đồ trong túi Phong Nhát Minh.
Hàng Lãng dĩ nhiên sẽ không để cơ ngơi mà Phong Lập Hân khổ cực gây dựng rơi vào tay Phong Nhất Minh.
Huống chỉ, Phong Nhất Minh hoàn toàn có động cơ để làm hại Phong Lập Hân.
Trước khi tìm ra chân tướng, Phong Hàng Lãng phải khiến Phong Nhất Minh nghĩ bệnh tình của Phong Lập Hân không hề nghiêm trọng.
Để gã từ bỏ dã tâm bá chiếm tập đoàn Phong thị.
Nếu để Phong Hàng Lãng tìm ra Phong Nhất Minh chính là hung thủ làm hại đến Phong Lập Hân, hắn nhất định sẽ đưa người chú này ra trước công lý! Chắc chắn là vậy! Nhưng đây cũng chính là điều Phong Lập Hân lo sợ.
Anh không muốn thấy người nhà Phong gia máu thịt tương tàn.
“Lập Hân!”
Thây người đàn ông trêи xe lăn, sông mũi Tuyêt Lạc chợt cay cay, hai tròng mắt nhát thời hồng lên.
So với lần đầu tiên kinh hãi, lần thứ hai khi đối mặt với ‘chồng’ Phong Lập Hân bị hỏa hoạn thiêu cháy toàn thân, cô đã không còn sợ như vậy nữa.
Sự thương xót sâu đậm khiến Tuyết Lạc thêm đồng cảm với người đàn ông trêи xe lăn này.
Thanh âm phụ nữ mềm mại dịu dàng khiến lòng Hàng Lãng chọt run, không biết đáp lại như thế nào.
Tuyết Lạc đặt khay bữa tối lên bàn nhỏ bên cạnh, nhẹ nhàng bước tới, quỳ xuống trước xe lăn.
Cô nắm lấy bàn tay đầy sẹo của Hàng Lãng vào bàn tay mình.
Bàn tay này vẫn kinh khủng và đáng sợ như lần đầu tiên cô thấy, nhưng Tuyết Lạc đã không còn sợ nữa.
“Lập Hân, thật xin lỗi… Đêm tân hôn hôm đó, lẽ ra em không nên bỏ anh lại một mình.”
Tuyết Lạc từ từ đặt bàn tay đầy sẹo lên mặt mình, nhẹ nhàng hỏi.
“Những vết thương này còn đau không?”
Phong Hàng Lãng cứng đờ, cảm thấy trái tim lạnh lẽo của mình như được ngâm vào suối nước nóng ấm áp, không còn phẫn nộ hận thù như trước, mà như được an ủi, vỗ về, như được dòng nước ấm nhẹ nhàng bao bọc.
“Lập Hân, tin em, em sẽ chăm sóc anh thật tốt! Sẽ vui vẻ sống cùng anh mỗi ngày…”
Tuyết Lạc dựa đầu lên đùi Phong Hàng Lãng, tựa như một chú mèo vừa nhu thuận vừa khôn khéo.
Hoàn toàn khác hẳn với con người mồm miệng lanh lợi trước mặt Phong Hàng Lãng.
Chậm rãi, như bị mê hoặc, Hàng Lãng mở bàn tay mình ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài của Tuyết Lạc.
Một sự dịu dàng cảm thông đã được sẻ chia giữa hai trái tim đầy nỗi buồn.
Sạch sẽ và thanh khiết, không dính bụi trần.
“Tuyết Lạc.”
Do thiết bị điều chỉnh giọng nói, âm thanh hắn phát ra nghe thật tang thương.
“Có phải Hàng Lãng khi dễ em không?”
Tuyết Lạc ngắn ra, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, cuối cùng vẫn nói dối.
“Không… không có! Hàng Lãng anh ấy… rất tôn trọng người chị dâu này.”
Đây chỉ là khao khát từ nội tâm Tuyết Lạc, hoàn toàn không liên quan gì đến sự thật.
Hoặc là, cô thật sự không muốn tình cảm chân thành giữa anh em bọn họ bị thay đổi.
Nhìn giọt nước mắt uất ức rơi trêи má Tuyết Lạc, Hàng Lãng rất tự nhiên đưa tay tới, dùng ngón tay thô ráp lau đi hai hàng lệ trêи gương mặt cô.