Chương 672:
Sau đó mấy chục viên cảnh sát lập tức xuông xe, trong tay đều là súng lục, đồng loạt chỉ hướng về phía Lâm Vũ, đèn pha trên xe việt dã cũng chiều rọi tới, người lắc lư không mở được mắt.
Một người đàn ông sống mũi cao dẫn đầu trong SỐ đó câm loa lạnh lùng nói: “Người ở trong xe phía trước hãy lập tức xuống xe, bỏ vũ khí xuống, hai tay ôm đầu! ÌLập tức xuống xe, bỏ vũ khí xuống, hai tay ôm đâu! Xin hãy hợp tác! Xin hãy hợp tác! Nếu không chúng tôi sẽ thực hiện cưỡng chế!”
“Gia Vinh, làm sao đây?”
Thắm Ngọc Hiên nuốt nước bọt ực, có chút thâp thỏm quay đâu nhìn về phía Lâm Vũ hỏi một câu, anh ta chưa từng gặp cảnh này, vì vậy lúc này không khỏi có chút lo lăng.
“Không sao, đừng lo.”
Lâm Vũ nói rồi móc trên người mình, muốn lấy ra chứng nhận sĩ quan của cục tình báo quân đội của mình để tống cô bọn họ, nhưng lúc này sờ vào mới nhổ ra mình căn bản không mang theo, bởi vì thứ này mang theo trên người quá phiền phức, hơn nữa không có tác dụng gì quá lớn, vì vậy bình thường anh căn bản đều vứt ở, phòng khám, không ngờ hôm nay cân đền lại không lây ra được.
“Người trong xe có nghe thấy không?
Tôi nói lại một lần nữa, lập tức bỏ vũ khí xuông xe, nêu không chúng tôi sẽ thực hiện cưỡng chêt”
Người đàn ông mũi cao lại nói lại lần nữa, trong giọng nói lộ ra ý lạnh lùng, vừa rồi anh ta đã nghe người báo cảnh sát nói, người trong xe dùng một chân đá chết một nhân viên bảo vệ, rõ ràng là phần tử khủng bố cực đoan.
“Mọi người ở trong xe chờ, tôi xuống nói chuyện với bọn họi”
Lâm Vũ lập tức nhảy xuống xe, đám cảnh sát nhất thời như gặp địch lớn, câm chặt súng chĩa vào Lâm Vũ.
Lâm Vũ giơ hai tay lắc lắe, tỏ ý trong tay mình không có vũ khí, nói vệ phía người đàn ông mũi cao: “Anh cảnh sát, trong xe tôi có người bệnh bị trúng đạn, cân nhạnh chóng chữa trị, xin các anh tạo điều kiện, đê chúng.
tôi về y quán, các anh có thê trực tiếp đi theo chúng tôi đến y quán!”
“Cậu là đang đùa với trẻ lên ba sao?”
Người đàn ông mũi cao lạnh lùng quát mắng một tiếng, nghiêm nghị nói: “Ở đây cậu không có quyên mặc cả, các cậu biết điều, bây giờ hãy vứt vũ khí đi, theo chúng tôi về đôn, súng đạn không có mắt, hy vọng mọi người đừng có không biết tốt xáu!”
“Tôi nói rồi, trên xe tôi có người bị thương!”
Lâm Vũ đã không còn kiên nhẫn, trong lúc nói lờ mờ có chút tức giận.
“Có người bị thương chúng tôi sẽ đưa người bị thương đên bệnh viện, cậu lập tức bảo những người khác xuống xel” Người đàn ông mũi cao lạnh lùng nói: “Tôi nói lại lần cuối cùng, từ bỏ chống cự, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!”
“Tôi cũng nói lại lần cuối cùng, xin các anh lập tức tránh ra! Nêu không đừng trách tôi không khách khít”
Giọng nói của Lâm Vũ vô cùng lạnh lùng, anh không có thời gian dây dưa không đâu cùng những người này, mặc dù bây giờ máu ở vệt thương , của Diệp Thanh My đã được anh cằm lại, nhưng cô vẫn trời trạng thái hôn mê, cũng vẫn trong tình trạng nguy hiểm.
Vì Diệp Thanh My, anh có thể không màng tât cả.
“Đội trưởng, người này quá ngông cuông, hay là trực tiệp nỗ súng đánh hạ anh ta đi!”
Một nhân viên cấp. dưới ở bên cạnh người đàn ông mũi cao nghe thấy lời này của Lâm Vũ trong nháy mắt cau Ti đề nghị trực tiếp đánh hạ Lâm ũ.
“Vậy sao, vậy cậu nổ súng thử xeml”