Cực Phẩm Ở Rể

Chương 668



Chương 668:

Chủ nhiệm của Trung tâm quản lý trang sức ngọc đứng dậy giải. thích với mọi người một lượt, bởi vì Dịch Hỉ Khoan là Phó hội trưởng của Hiệp hội ngành nghề trang sức ngọc, vì vậy ông ta hoàn toàn có thê đại diện cho cả Hiệp hội.

Một đám người nghe thấy lời này lập tức á khẩu không nói được gì, nêu giải thưởng này không liên quan đến  _ cuộc thi triên lãm lân này, bọn họ sẽ không có quyên lên tiêng.

Hai mẹ con Lý Tú Mỹ đều tức đến  xanh mặt, lạnh lùng nhìn Lâm Vũ, môi miệng nỗi tím, khẽ run rầy.

Đẳng Quân lúc trước kiêu căng, lúc này cũng như quả bóng xì hơi, chớp mắt ngơ ngác nhìn Lâm Vũ và Thâm Ngọc Hiên đang hưng phần, cảm giác tật cả những chuyện này đều không chân thực.

“Anh Hà, tôi trịnh trọng mời Hà Ký – Phượng Duyên Tường các anh trở.

thành đôi tác hợp tác chiến lược của trang sức quốc tê Davor của chúng tôi”

Lúc này Blanche – phụ trách khu vực Hoa Hạ của Davor cũng đứng dậy, cười với Lâm Vũ và Thâm Ngọc Hiên, nói bằng tiếng trung lưu loát: “Thật ra đối tượng hợp tác tôi cân nhắc lúc đầu là trang sức Đường thị, nhưng sau đó tôi nghĩ, so với những dây chuyền và mặt nhẫn có hình dạng một kiểu và đơn giản, người nước ngoài chắc hẳn càng thỉch đồ trang sức kiều chạm khắc tinh tế, hình tượng trang nhã như Ngọc Quan Âm.

Mà nghe Dịch Lão nói tay nghề của thợ thân công đó của công ty anh đứng đầu trong giới điêu khác ngọc của Hoa Hạ, vì vậy tôi cảm thấy so với Đường thị, các anh phù hợp làm đối tác hợp tác của chúng tôi hơn!

Không biết các anh có bằng lòng hay không?”

“Đương nhiên bằng lòng!”

Lâm Vũ và Thẩm Ngọc Hiên vẻ mặt rạng rỡ, trong lòng kích động không thôi, cùng đông thanh gật đâu trả lời.

An.

Lý Tú Mỹ nghe vậy trên đầu như, trúng một búa, kinh hô lên một tiêng, mặt trợn ngược, ngửa ra sau, ngã nhào xuông đât.

Bởi vì sự chú ý của mọi người đều đạng dồn lên người Blanche, vì vậy đêu không nhìn thây bà ta ngã xỉu, cho đến khi tiếng nặng nè khi bà ta ngã xuống vang lên, mọi người ở xung quanh mới nhận ra bà ta đã ngất đi.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Sắc mặt của Đường Hoằng Húc lập tức trắng  bệch, vội vàng cúi người ôm lây mẹ minh.

“Tiểu Mỹ!” Đường Quảng Dân cũng không còn sự: bình thản điềm đạm lúc trước, vừa kiệm tra xem xét cho VỌ, vừa hét nói về phía vệ sĩ: “Mau đi lái xe lại đây!”

Sau đó Đường Hoằng Húc nhanh chóng bê mẹ mình đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Lâm Vũ vẫn không quên “tặng” cho anh một ánh nhìn âm u lạnh lùng đầy oán hận. ›:  Nếu không phải là Hà Ký chặn ngang một bước, mọi vinh dự ngày hôm nay đều là của bọn họi  Đăng Quân bệ vệ kiêu ngạo lúc trước, lúc này vẻ mặt cũng trở nên vô cùng khó coi, hận đến mức phải căn răng nghiền lợi, nêu không phải Lâm Vũ đã cướp mắt miêng ngon này, nói không chừng người hợp tác với Davor, có thê chính là công ty bọn họi  “Đẳng tổng, xin lỗi nhé, lần này khiến ngài thất vọng rồi!”

Thậm Ngọc Hiên nhìn thấy dáng vẻ khốn quân của Đẳng Quân, trong lòng lập tức vô cùng sảng khoái, không quên chê nhạo ông ta một câu: “Nhưng ông cũng đừng nhụt chí, giải nhì đã là thành tích rất tốt rôi, ha ha ha ha…”

Thẩm Ngọc Hiên học dáng vẻ kiêu _ ngạo của Đẳng Quân cười điên  cuông, cả người nhìn như còn thiếu đòn hơn Đăng Quân.

“Dìu tôi một chút!”

Đẳng Quân chỉ cảm thấy khí huyết ở ngực cuôn cuộn, đứng cũng không vững, vội vàng nói với người ở bên cạnh một tiêng, bảo bọn họ đỡ mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.