Dân Tự nhìn người trong tay mình, và sau đó liếc nhìn Trần Hạo Hiên.
Ánh mắt đó như muốn nói: “Chuyện gì vậy? Không phải cậu nói em gái cậu sẽ không đến sao?”
Trần Hạo Hiên nhún vai bất lực.
“Anh có nhớ em không?!”Trần Ánh hỏi.
Dân Tự không dám làm cho Trần Ánh buồn, vì vậy anh ta chỉ có thể gật đầu.
Nhìn thấy Dân Tự gật đầu, Trần Ánh mừng đến mức nhảy nhót như một đứa trẻ.
“Boss, cô gái đó đã được đưa đến bệnh viện gần đây. Bác sĩ nói rằng các biện pháp sơ cứu đã được thực hiện rất tốt, và người đó không còn gặp rắc rối nghiêm trọng.”
Bạch Nghiễn nói.
Người mà Bạch Nghiễn đưa đến bệnh viện chính là người được Trần Hạo Hiên cứu khi bị ngã xuống biển.
“Được, tôi hiểu rồi.”
“Em nghe nói rằng ai đó đã bị ngã xuống biển. Anh đã cứu họ?”
Nghe vậy, Trần Hạo Hiên gật đầu.
“Là một cô gái ngã xuống biển?”
Tiếp tục gật đầu.
“Anh đã hô hấp nhân tạo cho cô ấy?”
Anh lắc đầu.
Hô hấp nhân tạo?
Anh có bệnh sạch sẽ với những người phụ nữ khác ngoài cô, vì vậy anh không thể hô hấp nhân tạo cho người khác được.
Tất nhiên, anh cũng không phải loại người bất cần.
Anh đã yêu cầu Bạch Nghiễn hô hấp nhân tạo.
“Không phải anh, vậy là ai?”
“Bạch Nghiễn.”
Nghe đến đây, Kiều Ninh không còn cảm thấy khó chịu nữa.
“Anh sẽ không hô hấp nhân tạo cho người khác ngoại trừ em.”
Anh biết rằng cô đã hiểu lầm, vì vậy coi mưới liên tục đặt những câu hỏi vừa rồi.
Chính vì anh không tỏ rõ thái độ với cô, và vì anh không cho cô đủ cảm giác an toàn nên đã khiến cô suy nghĩ lung tung.
“Sau này ít nghe người ta nói lung lung đi, biết không?”
…
Ngày hôm sau-
Kiều Ninh bị đánh thức vì buồn đi vệ sinh. Cô mở đôi mắt ngái ngủ và đi vào nhà vệ sinh.
Vừa bước vào, cô nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa.
Tất nhiên, không phải gõ cửa nhà vệ sinh.
Là cửa phòng khách sạn.
Người ngoài cửa không ngừng gõ cửa, và không có ý định dừng lại.
“Trần Hạo Hiên, anh ra mở cửa đi!” Kiều Ninh sốt ruột rống lên trong nhà vệ sinh.
Mặc dù rất không vui nhưng anh vẫn phải đứng dậy mặc quần áo rồi đi ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa là Lý Phàm – người hôm qua ngãbxuống biển và được anb cứu.
Cửa nhà vệ sinh bị che đi một nửa, Kiều Ninh có thể nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài cửa.
Cô biết là cô gái này.
Cô ta là thần tượng vừa mới ra mắt, vì vẻ ngoài trong sáng nên được mệnh danh là tình đầu quốc dân.
“Chủ tịch Trần, rất cảm ơn anh đã cứu em ngày hôm qua.” Lý Phàm nhìn Trần Hạo Hiên với ánh mắt si mê.
“Tôi không phải là người thấy người sắp chết mà không cứu.”
Sự giáo dục của anh không cho phép tôi trở thành một kẻ như vậy…
Thứ hai..
Đây là điểm du lịch mới phát triển, nếu có người xảy ra tai nạn ở đây sẽ ảnh hưởng đến khách du lịch.
Anh không muốn vì thế mà mất đống tiền.
“Nếu không có anh, em chắc không còn đứng được ở đây nữa rồi. Em rất biết ơn vì anh đã cứu mạng em.” Lý Phàm nhẹ nhàng nói với Trần Hạo Hiên.
Khi tỉnh dậy, cô ta nghe thấy bạn mình nói rằng Trần Hạo Hiên đã cứu mình.
Lúc đó, cô ta gần như ngất đi vì quá phấn khích.
“Không cản phải cảm ơn tôi. Người mà cô thực sự nên cảm ơn phải là Bạch Nghiễn. Là cậu ta kịp thời cấp cứu cho cô, sau đó đưa cô tới bệnh viện.”
“Em biết.”
Cô ta cũng biết rằng chính Bạch Nghiễn là người đã làm tất cả những điều này.
Tuy nhiên, nếu không có lệnh của Trần Hạo Hiên, Bạch Nghiễn làm sao có thể cứu cô ta.
Vì vậy, trong lòng Trần Hạo Hiên chắc chắn phải có tình cảm gì đó đối với cô ta nhưng anh đã kết hôn và phải giữ khoảng cách với cô ta, vì vậy nên có khi nào anh đã yêu cầu Bạch Nghiễn làm phần còn lại.
“Anh Bạch em cũng rất biết ơn.”
“Nhưng bây giờ, em muốn nói với anh một điều từ tận trái tim mình.”
Nghe vậy, Trần Hạo Hiên cau mày.
Anh không thực sự muốn nghe tiếng lòng của người phụ nữ trước mặt này.
Trước khi anh định từ chối nghe cô ta nói, Lý Phàm đã nói.
“Em…thích anh!” Lý Phàm đỏ mặt khi nói điều này.
Có thể thấy, Lý Phàm cũng rất quyết tâm để nói lười này.
Nghe vậy, không chỉ Trần Hạo Hiên bị sốc. Mà ngay cả Kiều Ninh vừa bước ra từ nhà vệ sinh cũng sốc.
“Em ký hợp đồng với Thanh Vũ cũng là vì anh.”
“Em đã thích anh từ rất lâu rồi!”
“Chỉ là em vẫn còn chưa có cơ hội nói với anh những lời này.” Lý Phàm lấy hết can đảm để nói ra điều mà cô ya luôn muốn nói trong lòng.
Trần Hạo Hiên đã ngắt lời rồi nói từ chối.
“Tôi không thích cô. Cô nên biết rằng tôi là một người đàn ông đã có vợ.”
Sau khi nghe Trần Hạo Hiên từ chối, Lý Phàm đã trở nên lo lắng.
“Có vợ thì sao?”
Bây giờ làm gì có người đàn ông giàu có nào mà không nuôi một vài tình nhân bên ngoài.
“Em không quan tâm, em nguyện làm tình nhân bên cạnh anh.”
Nghe đến đây, sắc mặt Kiều Ninh tối sầm lại.
Không quan tâm? Vậy cô ta quan tâm đến điều gì?
Trần Hạo Hiên, nếu anh dám đồng ý, tin hay không, ngay bây giờ cô sẽ lao ra chém hai người một nam một nữ các người!