“Anh đừng từ chối em ngay như vậy, có thể suy nghĩ kỹ mà.”
“Em cũng sẽ cố gắng hết sức để làm hài lòng anh. Em hy vọng anh cho em một cơ hội.” Lý Phàm lo lắng rằng Trần Hạo Hiên sẽ từ chối cô ta một lần nữa.
Cô ta không ngại ở bên cạnh anh với thân phận nào.
Chỉ cần cô ta có thể ở bên cạnh Trần Hạo Hiên, cô có là thân phận gì hay không cũng không thành vấn đề.
Dù sao, cô ta cũng còn trẻ và còn rất nhiều thời gian.
Khi Trần Hạo Hiên thích cô ta rồi, thì chỉ cần thổi vào tai Trần Hạo Hiên, nhất định anh sẽ ly hôn với Kiều Ninh.
Khi đó, muốn thành công là điều dễ như trở bàn tay.
“Không cần phải suy nghĩ ky, tôi không hứng thú với cô. Và tôi yêu bà xã của tôi!”
Anh là một người đàn ông có bản lĩnh, không thể nào nuôi tình nhân bên ngoài.
Những lời nói của anh đã làm tan nát lòng tự trọng của cô ta.
Lý Phàm thực sự không ngờ rằng anh sẽ nói như vậy, cô ta nghĩ rằng anh sẽ xem xét và suy nghĩ kỹ lại, nhưng…Trần Hạo Hiên lại từ chối mà không hề do dự
“Cô không được chào đón ở đây, biến đi!” Anh nhìn cô ta hờ hững và nói. Sự chán ghét thể hiện rõ qua giọng nói xủa anh.
Nghe vậy, Lý Phàm chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng khi cô ta nhìn thấy Kiều Ninh không có trong phòng, trái tim cô ta đập loạn một nhịp, và lao thẳng vào phòng.
Do Kiều Ninh vừa đi vệ sinh xong chuẩn bị ra ngoài thì bắt gặp cảnh tượng một nam một nữ này. Nên cô quyết định đi vào lại nhà vệ sinh và quan sát xem Trần Hạo Hiên sẽ xử lý việc này như thế nào.
Sự quay xe đột ngột của cô ta khiến anh không kịp phản ứng.
Khi Trần Hạo Hiên phản ứng và muốn ngăn cô ta lại, thì cô ta đã lao vào phòng.
“Ra ngoài!” Giọng điệu của anh tràn đầy lạnh lùng và vô cảm.
Ngay khi giọng nói đó cất lên, một cơn gió thổi qua, “Bang–“và cánh cửa đóng lại.
Thực sự là một cơn gió tốt để đóng cửa.
Lý Phàm nhìn cánh cửa đóng lại, khóe miệng nhếch lên.
Cô ta thầm nghĩ trong lòng: Trời đã giúp mình thế này rồi, sao còn không nắm bắt cơ hội chứ!
“Chủ tịch Trần. Em yêu anh đến mức mất hết lí trí, thực sự không thể chịu nổi nữa.”
Nói xong, Lý Phàm nhào vào vòng tay của Trần Hạo Hiên.
Anh đẩy cô ta ra không thương tiếc.
Trần Hạo Hiên tự phủi phủi tay mình một cách ghê tởm, như thể bị dính thứ gì đó bẩn thỉu trên tay. Ngôn Tình Tổng Tài
Bị đẩy ra, Lý Phàm không có ý định bỏ cuộc.
“Anh càng như thế này, em lại càng thích anh.” Cô chỉ thích vẻ ngoài lạnh lùng và cao ngạo của anh.
Dịu dàng không tốt, phải cứng rắn, lạnh lùng.
Sau đó…Lý Phàm thực sự đã cởi áo của mình.
Kiều Ninh dụi mắt không tin khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Nhìn lại.
Lý Phàm không mặc gì bên trong!
Cô ta thấy Trần Hạo Hiên không động lòng với lời tỏ tình của mình nên đã cởi quần áo ra để dụ hoặc?
Kiều Ninh thực sự khâm phục lòng dũng cảm của cô ta.
Nhưng…
Không phải Lý Phàm nổi tiếng vì sự trong trắng, thuần khiết của mình sao? Nếu cô ta để người hâm mộ của mình biết rằng cô ta đang lột quần áo để thu hút Trần Hạo Hiên thì mọi chuyện sẽ ra sao?
Kiều Ninh cảm thấy có một luồng điện ấm nóng chảy ra từ chóp mũi của mình.
Chậc…
Cô đã thực sự đã chảy máu mũi khi nhìn cảnh 18+ này
Trần Hạo Hiên thậm chí còn không phản ứng.
Tuy nhiên, thành thật mà nói, tỷ lệ cơ thể của Lý Phàm quả thực là khá tốt.
Da trắng, ngực lồi và mông vểnh, thân hình cân đối, không có mỡ thừa quanh eo.
“Mười giây sau, nếu cô chưa mặc quần áo vào. Tôi đã phải yêu cầu cảnh sát đến và đưa cô đến đồn cảnh sát với lý do xâm nhập bất hợp phát.” Trần Hạo Hiên thờ ơ nói.
Khoảnh khắc Lý Phàm cởi bỏ quần áo trước mắt mình, anh thâm chí còn không hề nhìn cô ta lấy một giây.
Đây là loại phụ nữ mà anh ghét nhất trên đời!
“Cô bây giờ cũng là người của công chúng. Nếu hình ảnh này mà bị ném vào đồn cảnh sát, e rằng…”
Lời nói của Trần Hạo Hiên không làm cho nó rõ ràng. Tuy nhiên, Lý Phàm biết anh muốn nói gì.
Cô ta là một nghệ sĩ và là người của công chúng, nếu hình ảnh cô ta khỏa thân và bị ném vào đồn cảnh sát, thì sự nghiệp sau này của cô ta chắc chắn cũng lụi tàn.
Khi đó, các tay phóng viên sẽ đưa tin này lên.
Hình tượng thuần khiết, trong trắng mà cô ta đã dày công xây dựng trước mắt công chúng chắc chắc sẽ tan vỡ.
Trong tương lai, cô ta đi đến đâu cũng sẽ bị chỉ mặt nói: “Là người phụ nữ đó, không biết xấu hổ. Cô ta biết chủ tịch Trần là người đã có gia đình còn muốn leo lên giường của anh ấy.””
“Cô ta thậm chí cònkhông thể leo lên giường được, thì đã bị nhân viên bảo vệ của Trần Hạo Hiên vào đồn cảnh sát.”
“Phụ nữ như vậy, thật sự làm hỏng con mắt của tôi mà.”
…
Lý Phàm đã có thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra sau khi cô ta bị ném vào đồn cảnh sát trong trạng thái trần truồng.
Nhưng mà…
Khi cởi bỏ bộ quần áo duy nhất của mình ra, cô ta đã hạ quyết tâm.
Không thể quay lại bây giờ.
“Em thật sự rất biết ơn ân cứu mạng của chủ tịch Trần, em bằng lòng dâng lần đầu tiên của mình cho anh.”
Suy cho cùng, Lý Phàm vẫn còn là một cô gái không có kinh nghiệm, cô ta nói lời này với khuôn mặt đỏ bừng.
Lý Phàm vốn nghĩ rằng cô ta chủ động nói với Trần Hạo Hiên rằng đây là lần đầu tiên của mình thì anh sẽ chấp nhận cô ta ngay lập tức.
Rốt cuộc, chỉ cần là một người đàn ông sao có thể kìm lòng trước một cô gái chưa từng mất lần đầu tiên.
Lý Phàm đã tính toán kỹ, chắc chắn Trần Hạo Hiên sẽ không từ chối.
“Tôi không thích cô và cũng không bao giờ chạm vào cô dù chỉ một lần. Đừng có ở đây hoang si mộng tưởng.”