“Tất nhiên là không rồi.”
Trần Ánh dừng lại và tiếp tục nói.
“Nếu anh không đến ăn, không sợ bữa sáng của em sẽ ‘đầu độc’ vợ anh sao?” Trần Ánh nhếch mép nói.
Còn gì tuyệt vời hơn là nắm được điểm yếu của anh trai yêu dấu.
Nếu muốn gây tai họa, tất nhiên cô sẽ là tai họa của tất cả mọi người.
Nghe đến đây, Trần Hạo Hiên im lặng.
Cuối cùng, anh đã thỏa hiệp và chọn làm theo.
Lần này, bữa sáng mà Trần Ánh không tệ như anh tưởng tượng. Ít nhất có thể đảm bảo ăn xong sẽ không có cảm giác muốn nôn. Ăn sáng xong, cả bốn người cùng nhau đi dạo.
Phong cảnh trên đảo rất đẹp, đặc biệt là vào buổi sáng.
Kiều Ninh và Trần Ánh đi phía trước, trong khi Trần Hạo Hiên và Dạ Nhiên đi sau họ.
“Chị dâu, chị biết không, sáng nay em đã nhìn thấy một thứ rất hại mắt.”
Trần Ánh đột nhiên nhớ đến tin tức nóng hổi mà cô đã thấy sáng nay, và muốn chia sẻ nó với Kiều Ninh
“Gì vậy?” Kiều Ninh nhìn Trần Ánh tò mò hỏi.
Điều mà cô tò mò là nó như thế nào để khiến Trần Ánh hào hứng như vậy khi thảo luận về nó.
“Sáng nay, em đã nhìn thấy một người phụ nữ bị nhân viên bảo vệ ném ra ngoài!”
Nghe đến đây, Kiều Ninhnhư nhớ ra điều gì đó.
Một người phụ nữ? Bị ném ra ngoài?
Chẳng nhẽ…là Lý Phàm?
“Còn nữa…cô ta đã bị ném ra ngoài với cơ thể trần truồng.”
Lúc đó Trần Ánh vừa mới từ trong bếp chuẩn bị bữa sáng, định gọi Dạ Nhiên xuống để nếm thử bữa sáng mà cô đã làm đặc biệt cho anh.
Kết quả, khi vừa bước ra khỏi cửa bếp, họ đã thấy hai nhân viên bảo vệ từ thang máy đi ra đang lôi một người phụ nữ không mảnh vải che thân.
Sau khi nghe Trần Ánh mô tả, Kiều Ninh khá chắc chắn rằng người phụ nữ khỏa thân mà cô ấy nói đến là Lý Phàm.
“Cô ta trông rất quen, hình như em đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải.”
“Là Lý Phàm.”
Nghe vậy, Trần Ánh cẩn thận nhớ lại, có vẻ như là Lý Phàm thật. Cô ấy gật đầu.
“Nhưng mà làm sao chị biết đó là Lý Phàm?” Trần Ánh thắc mắc nhìn cô và hỏi.
Kiều Ninh cười và không nói gì.
Cô có thể không biết sao?
“Sáng nay chị cũng thấy người phụ nữ đó sao?”
“Hơn hết, chị còn biết chính xác khi nào cô ta cởi quần áo và tại sao cô ta lại trong trạng thái trần truồng đó.”
Trần Ánh ngửi thấy có gì đó không ổn.
“Chị dâu, không ngờ chị thật sự có sở thích này…”
Sau khi nói xong, Trần Ánh nhìn cô đầy hoài nghi.
Ánh mắt cô ấy nhìn cô như đang nói: “Chị dâu, không ngờ chị lại là người như vậy.”
Nhìn thấy biểu hiện không đúng của Trần Ánh, Kiều Ninh biết rằng cô ấy chắc chắn đã hiểu lầm điều gì đó.
“Chị không có, đừng nói nhảm!!!”
Cô là loại người như vậy ư? Cô không có cái sở thích biến thái đó!
Chỉ là cô thực không tin rằng cô đã nhìn trộm nó, và nó không phải là thứ cô muốn thấy.
Nếu cô không xem qua, nếu Trần Hạo Hiên thực sự lên giường với Lý Phàm, thì cô sẽ nhanh chóng lao ra ngoài kịp thời để dọn dẹp đôi nam nữ này!
Trần Hạo Hiên, người được nhắc đến vào lúc này, hắt hơi một cách khó hiểu.
May mắn thay, anh đã chống lại sự cám dỗ của Lý Phàm.
“Cô ấy tự cởi quần áo và muốn quyến rũ anh trai của em. Chị chỉ vô tình nhìn thấy nó thôi!”
Nghe vậy, Trần Ánh có chút tức giận.
Quyến rũ anh trai cô? Cô ta muốn làm chị dâu cô sao? Thời buổi này đúng là có rất nhiều người phụ nữ trà xanh.
“Chị gọi nhân viên bảo vệ ném cô ta ra ngoài?”
Trần Ánh có thể tưởng tượng Kiều Ninh cảm thấy tức giận như thế nào khi cô nhìn thấy Lý Phàm cởi quần áo để quyến rũ chồng mình.
Tuy nhiên, cô vẫn rất ngưỡng mộ Kiều Ninh. Kiều Ninh không chọn cách tự mình xử lý trà xanh mà thay vào đó, lại chọn cách để nhân viên bảo vệ giải quyết cô ta.
Điều này không chỉ giải quyết được Lý Phàm, mà còn không bị làm bẩn tay.
Kiều Ninh lắc đầu.
“Là anh của em.”
Con ngươi Trần Ánh run lên.
Gì!?
Anh trai cô làm thế sao?
Bị người khác dụ dỗ anh mà anh vẫn có thể từ bi yêu cầu nhân viên bảo vệ ném người đó ra ngoài?
Đây là lần đầu tiên cô ấy phát hiện ra rằng anh trai của mình lại tốt như vậy!
…
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, không biết đã đi bao lâu, hai người phía sau cũng không biết từ lúc nào đã biến mất.
“Chị dâu, em muốn đi du ngoạn bằng thuyền.” Trần Ánh liếc nhìn chiếc thuyền đánh cá phía xa và đột nhiên có hứng thú.
Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Kiều Ninh là từ chối.
Tuy nhiên, nhìn thấy ánh mắt mong đợi và chờ mong của cô ấy, cuối cùng Kiều Ninh vẫn miễn cưỡng đồng ý.
“Chị dâu muôn năm!” Trân Ánh hô lên một cách vui sướng như một đứa trẻ.
“Chú ơi, chú có thể cho cháu mượn chiếc thuyền này được không? Cháu muốn cùng chị dâu đi biển ngắm cảnh bằng thuyền.” Trần Ánh kéo Kiều Ninh và hỏi Dương Hà – vừa đóng thuyền và chuẩn bị về nhà.
Nghe vậy, Dương Hà liếc nhìn Trần Ánh rồi nhìn Kiều Ninh.
Cuối cùng, lắc đầu.
Nó được coi là đã từ chối yêu cầu của Trần Ánh.
Thấy Dương Hà đã từ chối mình, Trần Ánh không nản lòng, thay vào đó, cô ấy tiếp tục hỏi:
“Chú ơi, chúng cháu sẽ cho trả tiền, chú có thể cho chhúng cháu mượn thuyền, được không?”
Quan niệm được tưới tẩm từ khi còn nhỏ của Trần Ánh là không có việc gì mà tiền không giải quyết được, nếu có thì chắc là tiền không cho đủ.