Nghe vậy, ông chú nhìn Trần Ánh rồi nhìn chiếc thuyền đánh cá rách nát của mình.
“Cô gái, cô định trả bao nhiêu?”
Năm nay thị trường không tốt, đi biển đánh cá cũng chỉ kiếm sống vừa đủ, kiếm thêm tiền thì sao mà không làm.
“Chú ra giá đi.”
Đây là lần đầu tiên Trần Ánh làm chuyện này, cô không có kinh nghiệm, rốt cuộc không biết nên cho bao nhiêu.
Cho dù nhiều hay ít cũng không quan trọng, dù sao nhà họ Trần cũng không thiếu tiền.
Chỉ có điều…
Cho ít thì mượn thuyền này, hư thì bị bắt đền nhiều cũng có thể. Còn nếu cho nhiều quá thì có khi nào bị đẩy giá lên không?
Nghe đến đây, ông chú nghiến răng, run rẩy đưa tay lên số “1”.
Ông chú cũng lo lắng.
Nếu ông chú yêu cầu một mức giá cao hơn, rất có thể số tiền tăng thêm có thể tạm thời cải thiện điều kiện sống ở nhà sẽ không còn nữa.
“Một nghìn tệ.” Ông chú vẫn nghiến răng nói một con số mà chú cho là tương đối lớn.
Trần Ánh vốn là nhìn ngón tay run rẩy của lão nhân muốn mười nghìn tệ, nhưng không ngờ ông lão chỉ cần một nghìn tệ.
“Đừng nghĩ rằng nó quá đắt.”
Khi ông chú nhìn thấy cả Trần Ánh và Kiều Ninh đều không nói một lời, ông nghĩ rằng ông đã yêu cầu quá nhiều.
Vì vậy, ông chú nhanh chóng giải thích lý do cho hai người họ.
“Chiếc thuyền đánh cá này là phương tiện kiếm tiền duy nhất trong gia đình tôi, nếu tôi cho các cô mượn chiếc thuyền đánh cá này thì cũng tương đương với việc cho các cô bát cơm của tôi. Chiếc thuyền đánh cá này mà hư hỏng một chút thì không ra khơi đánh cá được”.
“Nhưng nếu hỏng tôi có thể dùng một nghìn tệ này để đóng một chiếc thuyền đánh cá mới.”
Nghe vậy, Trần Ánh mỉm cười. Cô sẽ luôn cảm động trước sự giản dị của những người nông dân.
“Chú, chúng tôi không nghĩ là quá đắt.”
“Còn nữa, một nghìn tệ này chắc không thể mua được một chiếc thuyền đánh cá tốt hơn.”
Một nghìn tệ, huống chi là mua một chiếc thuyền đánh cá tốt hơn, cho dù là một vạn tệ, cũng chỉ có thể mua phế liệu của một chiếc thuyền đánh cá.
“Chú, cháu mượn thuyền đánh cá này một ngày rồi trả cho chú mười nghìn tệ, được chứ?”
“Nếu sau khi mượn thuyền có hỏng hóc gì xảy ra, chúng tôi sẽ mua chiếc thuyền mới cho chú.”
Nghe đến đây, ông chú há hốc mồm kinh ngạc.
Vay một chiếc thuyền đánh cá mười nghìn tệ một ngày chắc trong đời ông không bao giờ dám nghĩ như vậy.
Hơn nữa, nếu nó bị hư hỏng, còn có thể được mua một chiếc thuyền đánh cá mới.
“Tôi không nhận được số tiền này.”
Mặc dù là cô gái muốn cho nhiều tiền như vậy, nhưng với ông nhiều tiền như vậy, trong lòng ônh luôn cảm thấy rất khó chịu.
“Lương tâm tôi không cho phép tôi lấy nhiều tiền như vậy.”
Nghe vậy, Trần Ánh nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Ông chú, chính là…”
“Chú chèo thuyền cho chúng tôi đến đó. Số tiền mà em ấu nói vừa rồi coi như tiền thuê thuyền và chèo thuyền của chú.” Kiều Ninh vừa nói vừa chỉ ra biển cách đó không xa.
Nghe đến đây, ông chú nói đồng ý.
Hai người lên thuyền đánh cá, ông chú cũng chèo thuyền đánh cá đi về phía vùng biển mà cô vừa chỉ.
Giờ phút này, biển lặng sóng yên, gió thoảng qua làm rối tung tóc của hai người.
“Cảm giác như khung cảnh xung quanh đây khác hẳn sau khi lên thuyền.”
Nghe vậy, Kiều Ninh gật đầu tán thành.
Hai người nói chuyện một lúc, ông lão chèo thuyền nhanh chóng đến khu vực biển do Kiều Ninh đã chỉ định.
Hai người đang thưởng ngoạn phong cảnh xung quanh trên thuyền thì đột nhiên sóng to gió lớn ập đến, trực tiếp lật úp chiếc thuyền đánh cá nhỏ.
…
(Người qua đường số 1): “Sóng biển hôm nay dường như mạnh hơn rất nhiều so với mọi ngày.”
(Người qua đường số 2): “Cách đây 10 phút, tôi thấy một ông già đi biển với hai cô gái trẻ. Không biết giờ họ ra thế nào rồi.” Ạn lo lắng nhìn ra biển, nhưng anh ấy không thấy sự trở lại của chiếc thuyền đánh cá vừa rời đi.
(Người qua đường số 2): “Chiếc thuyền đánh cá nhỏ trông tả tơi, không biết có chịu được sóng to gió lớn không.
Nhìn những con sóng mạnh như vậy, anh ấy không khỏi lắc đầu ngao ngán.
(Người qua đường số 1): “Tôi vừa liên hệ đọi cứu hộ, hy vọng họ có thể đến kịp thời”.
Trần Hạo Hiên và Dạ Nhiên – hai người đang nghỉ ngơi cách đó không xa, cau mày khi nghe cuộc trò chuyện của họ, trong lòng anh luôn cảm thấy có chút bất an, như thể có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Sau khi nhìn kỹ lại ra bờ biển, không thấy bóng dáng của Kiều Ninh và Trần Ánh.
Cả hai bỗng thấy không ổn.
Có cảm giác như hai cô gái trẻ mà bọn họ đang nói đến là Kiều Ninh và Trần Ánh vậy.
Trần Hạo Hiên bước tới để hỏi, và xác định rằng hai người qua đường đã nhìn thấy khi bước lên thuyền là Kiều Ninh và Trần Ánh.
Lúc này, đội cứu hộ đã đến nơi.
Trần Hạo Hiên lên tàu cao tốc mà không nói lời nào.
“Tôi cũng sẽ đi.”
Điều này quá nguy hiểm, Dạ Nhiên không thể để Trần Hạo Hiên liều mình tự cứu người được.
(Đội cứu hộ): “Nguy hiểm quá, hai người về trước đi, đừng mạo hiểm.”
“Vợ tôi đang gặp nguy hiểm, tôi không thể chỉ đứng yên.” Anh không thể làm điều đó trong khi không biết tung tích của cô.