Editor: Dương Minh Thư ______
Từ lần trước, khi Tuân Du tiến cung diện thánh thì đột nhiên bận rộn hơn, không một chút thời gian rảnh rỗi, trời chưa sáng đã ra khỏi phủ, đến tối muộn mới trở về. Mặc dù bận rộn nhưng hắn vẫn dành chút thời gian trở về cùng nàng ăn cơm chiều.
Mấy ngày này Thập Tam vương gia cũng có tới Thất Vương phủ, bọn hạ nhân cũng quen, từ lúc Tuân Du trọng thương ở phủ tu dưỡng, Thập Tam đều đến làm khách, bây giờ rất thân với Ân Ly
Lúc trước Thập Tam vương gia quấn lấy Vương phi, Thất Vương gia sẽ không vui, ngồi một bên trừng mắt, Thập Tam còn nhỏ không hiểu chuyện nhưng vẫn có cảm giác sợ sợ. Bất quá hắn mau quên. Ngày trước mới bị người ta ghét bỏ hôm sau lại tìm tới cửa, làm Tuân Du đau đầu không thôi.
Hôm nay ngược lại, ban ngày Tuân Du vội đến mức chân không chạm đất, cửa nhà cũng chưa vào, nhưng Thập Tam lại vui vẻ đến quên trời quấn lấy Ân Ly không yên. Hai người ngồi trong đình, hắn chống khuôn mặt tròn trịa xem nàng làm châu chấu, Ân Ly làm ra khiến Thập Tam kinh ngạc cảm thán không thôi.
Ân Ly đem châu chấu trong tay cho hắn, xanh mượt còn có hai cái râu rất sống động. Tiểu Thập Tam chưa thấy qua bao giờ nên đối với con châu chấu yêu thích không rời tay.
“Hoàng tẩu quá lợi hại! Đợi Thất ca đi biên cương, mỗi ngày Thập Tam nhất định sẽ đến chơi với Hoàng tẩu! Không, đến lúc đó ta sẽ ở lại Thất vương phủ để chơi cùng tẩu!” Thập Tam vui vẻ, hai mắt sáng lên nói ra ý muốn của mình khi Thất ca đi
Trong lòng nàng giật thót, trầm mặc một lát vẫn không nhịn được hỏi: “Đệ nói Thất ca phải đi biên cương sao?”
“Đúng vậy, hoàng tẩu không biết sao? Trong cung đều truyền tin, nói phụ hoàng muốn thu hồi biên giới bị Tấn Quốc xâm lấn, lệnh cho Thất ca làm chủ soái dẫn binh chinh chiến.”
Trong lòng trùng xuống, thật ra có thể đoán được có chiến sự, không nghĩ tới lại là đánh Tấn. Tấn Quốc xâm chiếm Lương Quốc cũng vài chục năm, tiên đế cũng từng cử binh đánh Tấn, bất quá lúc ấy bị quân Tấn đánh bại, không những không thu hồi đất mà vì nghị hòa nên đưa ra một số quận huyện, bây giờ muốn lấy lại không phải chuyện một sớm một chiều.
Nàng bưng chén trà nhẹ nhấp một ngụm, hỏi: “Khi nào xuất phát?”
“Nghe nói là đầu tháng.”
Hôm nay đã cuối tháng, chỉ còn mấy ngày nữa, thế nhưng cái gì hắn cũng không nói cho nàng biết…
Tiểu Thập Tam vẫn vô tư không phát hiện ra Ân Ly khác thường, lại muốn nàng kể chuyện ở Biện Châu cho hắn nghe. Ân Ly chọn những chuyện tốt kể cho hắn. Con mắt vẫn chú ý ở cửa ra vào, nhìn chằm chằm đến thất thần
Thập Tam chu cái miệng nhỏ ngồi ở bên cạnh, mới vừa rồi đã kêu Ân Ly vài tiếng, nàng cũng chưa phục hồi tinh thần, thật sự làm hắn rất buồn bực.
Ngoài cửa hiện lên một góc áo, Ân Ly sáng mắt, muốn đứng dậy thì người nọ xuất hiện. Thì ra là Phúc bá, nàng thở dài bưng trà lên uống.
“Vương phi, đã chuẩn bị xong cơm trưa, người và Thập Tam vương gia sẽ dùng bây giờ ạ?” Phúc bá tiến lên hỏi
“Bưng lên đi.”
Cùng Tập Tam ăn cơm xong, Ân Ly lấy cớ không thoải mái rồi đưa Thập Tam về cung, nàng đứng ngồi không yên. Lần đáng Tấn này không thể so với ngày xưa, tuy lực Tấn không như lúc trước nhưng vẫn có binh hùng tướng mạnh, vô cùng khác biệt với Lương Quốc, sao có thể dễ dàng như vậy?
Tuy biết thu hồi đất là ý nguyện của dân, nhưng Hoàng đế sao lại chọn lúc này khởi binh?
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~