Di Châu

Chương 65: Nổi buồn ly biệt



Editor: Dương Minh Thư ________

Buổi tối lúc Tuân Du trở về thấy Ân Ly đang ngồi trước sân chờ hắn. Trên người vẫn còn mặc giáp, trong tay cầm roi ngựa, nhìn Ân Ly nhếch miệng cười, đi vài bước đến mặt nàng, nắm tay trở về phòng.

“Ở trong phòng chờ là được rồi, đứng bên ngoài gió lạnh như vậy.” Hắn vuốt ve tay nàng, vết chai mỏng làm nàng hơi đau

Ân Ly cười cười, lấy roi ngựa trong tay hắn đưa cho hạ nhân, muốn giúp hắn cởi áo giáp ra. Nhưng giáp rất nặng, vóc dáng lại cao, Ân Ly nhón chân cũng không thể tháo ra, mệt thở hồng hộc. Tuân Du thích chọc nàng, cố ý không khom lưng phối hợp, ngược lại ôm lấy eo thon không buông tay

Ân Ly cũng không giận, để tùy ý hắn, cả người mềm mại dựa sát trên người hắn. Tuân Du cũng cảm thấy kì quái, trong phòng bà tử và nha hoàn vẫn còn, ngày trước nếu như thế Ân Ly nhất định không chịu, hôm nay thật sự nhu thuận

Hắn ôm lấy eo nàng, nâng cằm nàng lên: “Hôm nay làm sao vậy? Sao ngoan ngoãn như thế?”

Ân Ly cười, giúp hắn kéo giáp xuống, nói: “Vương gia vất vả, mau ngồi xuống ăn cơm, đừng để đói bụng.”

Tuân Du rũ mắt nhìn nàng một lúc lâu, buông ra, đem áo giáp cởi ra hết, vứt lên mặt đất. Có bà tử đi lên thu dọn, Ân Ly cầm chậu và khăn đưa cho hắn.

Tuân Du nhìn thôi chứ không nhận, hơi cong eo tiến đến trước mặt nàng: “Nàng giúp bổn vương lau.” Đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm nàng, nàng nghe lời cầm khăn giúp hắn. Tuân Du hơi nhíu mày, lấy khăn trong tay nàng rồi đứng thẳng lau qua hai cái rồi vứt vào chậu, nước trong thau bắn ra đầy đất.

“Hôm nay ai đã đến?” Hắn trầm mặc môt hồi rồi hỏi Xuân Oánh đứng bên cạnh

“Là Thập Tam đệ.” Không đợi Xuân Oánh đáp lời, Ân Ly đã cười nói trước: “Hôm nay Thập Tam đến chơi với thần thiếp một hồi, buổi trưa đã hồi cung.”

Tuân Du cẩn thận xem sắc mặt của nàng, cau mày thở dài, nắm tay nàng đi vào nội thất. Xuân Oánh thấy vậy nên liếc mắt cho đám hạ nhân lui ra, chỉ còn lại phu thê hai người trong phòng

Ân Ly ngoan ngoãn đi theo sau hắn. Tuân Du dẫn nàng tới giường nhỏ bên cạnh cửa sổ, hắn ngồi xổm xuống đất ngửa đầu nhìn nàng: “Nàng đã biết rồi?”

Ân Ly nhìn mắt hắn, trầm mặc gật đầu. Trong lòng chua xót, không khống chế được mà đỏ mắt

Tuân Du có chút luống cuống, hắn không thể để nàng khóc, trước đây không nói vì sợ nàng đau lòng, vài lần muốn nói đều không thể mở miệng. Từ trước đến nay hắn làm việc rất quyết đoán, cũng chỉ đối mặt với nàng mới khiến hắn do dự

“A Di…” Hắn không biết an ủi nàng thế nào. Nổi buồn khi biệt ly, mới thành thân một năm đã phải chia lìa đừng nói là nàng đến hắn còn luyến tiếc hơn. Lần này xuất chinh, dốc hết sức thúc đẩy, hắn nắm chắc mười phần có thể đánh bại Tấn Quốc, nhưng khẳng định cũng phải mất thời gian, phòng thủ biên giới hai, ba năm mới có thể thu đất hoàn toàn.

Một mình nàng ở lại kinh thành khiến hắn lo lắng, nhưng biên cương gian khổ, nếu nàng cùng đi hắn sẽ rất thương tiếc. Nhiều ngày qua trong lòng vẫn rất mâu thuẫn

Ân Ly ngồi trên giường nhìn hắn. Trên mặt u sầu không kém gì nàng, nàng lau nước mắt cười nói: “Vương gia đừng lo lắng, đây là lần cuối cùng A Di khóc, về sau sẽ vui vẻ, ta ở kinh thành chờ chàng trở về.”

Đôi mắt và mũi đều đỏ bừng, lại mỉm cười an ủi hắn, trong lòng Tuân Du càng khó chịu…————


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.