Editor: Dương Minh Thư _______
Qua nửa khắc, rốt cục âm thanh cũng dừng lại, một người bị ném từ trong phòng ra. Là hắn, là phu quân nàng! Ân Ly che miệng lại, mặt đầy nước mắt. Nàng nhìn hắn bị thương nằm trên đất không nhúc nhích, cảm thấy trái tim sắp bị xé rách
Tuân Sách từ phòng trong đi ra, dẫm vào lưng Tuân Du: “Ngươi cho rằng sẽ thoát khỏi đây sao? Nhìn xung quanh xem, ngươi trông cậy ai sẽ vào cứu ngươi?”
Tuân Sách phát ra tiếng cười điên cuồng: “Không ai biết ngươi ở đây, không ai biết! Ngoan ngoãn nói cho ta biết binh phù giấu ở đâu, ta sẽ cho ngươi chết một cách thoải mái nhất, nói không chừng sẽ cho ngươi về nhìn mặt tiểu nương tử của mình, chết một cách có ý nghĩa!”
Tuân Du nằm trên mặt đất cọ quậy, cố sức ngồi dậy, âm thanh khàn đặc: “Ngươi thân là hoàng tử lại cấu kết ngoại bang, bán đứng quốc gia, bá tánh, vì sao lại biến thành như vậy?”
“Vì sao ư? Ngươi nói xem ta vì cái gì?” Tuân Sách cười to: “Ta từng là nhi tử phụ hoàng thương yêu nhất, trước khi có ngươi người ta đều nói ta là người thích hợp kế thừa giang sơn, nhưng từ khi ngươi sinh ra mọi ánh mắt đều đổ dồn vào một mình ngươi! Bọn họ nói ngươi giống phụ hoàng nhất, nói ngươi có tài đức, chắc chắn là người được chọn để kế thừa ngôi vị! Ngươi dựa vào cái gì? Dựa vào mẫu hậu ngươi được sủng ái, gia thế lớn sao?”
“Như vậy mà ngươi cấu kết ngoại tộc, phản bội quốc gia? Nếu được ngồi vào vị trí kia ngươi làm sao ăn nói với con dân?” Tuân Du nhìn chằm chằm vẻ mặt điên cuồng của hắn hỏi
“Ha ha ha…Không cần lo, chỉ cần ta ngồi lên ngai vàng, về sau Bình thư là do ta viết, ai dám chất vấn, ai dám nói ta sai!” Tuân Sách điên cuồng cười to
Cười xong, hắng nâng mắt nhìn chằm chằm Tuân Du: “Ngươi không nói binh phù ở đâu thì thôi, không có mấy chục vạn đại quân kia ta vẫn chiếm được ngôi vị hoàng đế, bây giờ giữ lại người cũng không có tác dụng gì.” Vừa nói vừa rút dao từ bên hông ra chỉ vào Tuân Du Ân Ly sợ hãi, muốn chạy ra ngoài thì bị Liễu Giang ngăn lại
Bị dao chỉ vào Tuân Du cũng không hề sợ hãi, cười khẽ nói: “Không cần mấy chục vạn đại quân, tứ ca, ngươi dựa vào gì để lên ngôi? Dựa vào tài đức? Dựa vào gia thế nhà mẹ đẻ? Hay Tây Lương? Hình như ngươi nhớ lầm rồi, nếu ta không còn, không chỉ còn lại một mình ngươi, tam ca, lão bát, người nào mà không được phụ hoàng sủng ái? Gia thế nào mà kém hơn ngươi? Bây giờ ta lập công được phụ hoàng coi trọng, nếu ngày sau bọn họ lập chiến công, ngươi vẫn không thể cầm quyền, muốn dựa vào ngoại tốc để lên ngôi? Huống hồ ta không tin ngươi không hiểu Tây Lương giúp đỡ không cần báo đáp sao?”
Tuân Sách bị nói trúng chỗ đau, kiếm trong tay run run lên, Tuân Du nói không sai, nếu không có mấy chục vạn đại quân kia hắn sẽ không thể thành công, đây cũng là nguyên nhân mấy năm nay hắn không thể giết chết Tuân Du. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tuân Du, người trước mắt sắc mặt tái nhợt, hai mắt lại rất trầm tĩnh lạnh lẽo, như có thể thấu hiểu lòng người.
Lập tức cáu giận, trên mặt không còn vẻ giả nhân giả nghĩa thường ngày: “Ngươi nói đúng, bây giờ ta không thể giết ngươi, nhưng tiểu Vương phi kia rất được cưng chiều? Muốn ta tìm đến ở cùng ngươi không? Nghe nói ngươi mua nhà ở trấn Yên Hà, có phải giấu nàng ta ở trong đó không?”
Sắc mặt Tuân Du trầm xuống, ánh mắt đen nhánh, lát sau cười cười nói: “Trong trấn chỉ là tiểu thiếp bé nhỏ, làm sao ta có thể mang Vương phi đến nơi nghèo khổ này chịu tội.”
“Có phải tiểu thiếp hay không lát hồi sẽ biết, ta nhớ tiểu Vương phi kia xinh đẹp khuynh thành, chậc chậc! Nếu đưa vào quân, không biết sẽ làm bao nhiêu tướng sĩ thèm nhỏ dãi, không chừng Tây Lương cũng sẽ hầu hạ tốt Vương phi.” Tuân Sách nở nụ cười, nhìn biểu tình trên mặt Tuân Du, ngửa đầu cười to: “Quả nhiên, quả nhiên Vương phi là điểm yếu của ngươi! Ta nói này Thất đệ, từ xưa đến nay anh hùng đều khó qua ải mỹ nhân, lúc trước tứ ca nhìn lầm rồi, ngươi vẫn là kẻ si tình? Ha ha ha…”
Ân Ly ở ngoài vừa xấu hổ và giận dữ vừa đau lòng, nàng ghét Tuân Sách vũ nhục nàng, đau lòng vì hắn bị uy hiếp. Nàng muốn chạy tới ôm hắn, nói cho hắn biết đừng đau lòng, đừng nóng giận, chỉ cần hắn sống tốt, nàng bị bôi nhọ vài câu cũng không sao
Tuân Sách xem biểu tình trên mặt Tuân Du đủ rồi, tâm tình sung sướng cười nhạo bên tai: “Yên tâm, rất nhanh sẽ cho các người gặp mặt, giải tỏa nổi tương tư.”
Không nghĩ tới vừa dứt lời, hắn liền bị Tuân Du chế trụ, giật lấy con dao trong tay kề sát cổ hắn. Tuân Sách đắc ý, cho rằng Tuân Du bị thương nên không phòng bị, trong giây lát đã bị Tuân Du khống chế chưa kịp phản ứng lại
Tuân Du quay về phía binh lính hô to: “Các ngươi nên biết người này quan trọng như thế nào đối với chủ nhân của các ngươi, đừng ép ta giết hắn.”
Bọn binh lính hai mặt nhìn nhau, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tuân Du kéo Tuân Sách rời khỏi vòng vây. Ân Ly và đám người kinh ngạc, vừa mừng vừa sợ, Liễu Giang bảo binh lính chi viện phía sau Tuân Du, để Ân Ly chờ ở đây.
Chưa nói xong, Ân Ly đã xông ra ngoài!
“Vương…”
Liễu Giang không dám kêu lên, sợ bọn họ phát hiện thân phận của Ân Ly. Ân Ly chạy đến bên Tuân Du, nhìn thấy con dao lúc nãy còn đặt ở cổ hắn!
Nhân lúc nàng chạy tới, Tuân Sách thoát khỏi khống chế, quay đầu chạy, vừa chạy vừa la:
“Lấp kín cửa động, giết bọn họ.” Tất nhiên hắn sẽ không cho bọn họ hồi kinh, nếu không người chết là hắn!
Tuân Du thấy người chạy đến là là Ân Ly, trong lòng vừa vui vừa sợ, cố gắng nắm tay nàng chạy đi. Liễu Giang thấy sự cố, dẫn mấy tên lính chặn truy binh. Ân Ly và Tuân Du chạy về phía trước, bàn tay to thô ráp nắm lấy tay nàng khiến nàng an tâm, hắn vẫn còn sống!
Nàng không cầm lòng được mà cười ra tiếng, hắn quay đầu lại nhìn nàng một cái, dịu dàng ôn nhu nắm chặt lấy tay nàng rồi nói: “Theo sát ta!”
Chạy nửa ngày cũng thoát được đám truy binh, nàng chạy không nổi nữa, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay hắn. Tuân Du dẫn nàng đi vào khe núi sau đó dừng lại, ôm chặt nàng vào trong ngực: “A Di…” Hắn vùi đầu vào cổ nàng thở hồng hộc. Nàng cũng chôn đầu vào ngực ôm chặt lấy eo hắn yên lặng rơi lệ.
Tuân Du cảm thấy trước ngực ướt đẫm, cúi đầu nâng mặt nàng lên. Hai mắt toàn là nước mắt, khóc nức nở
“A Di…đừng khóc…” hắn duỗi tay lau đi nước mắt trên mặt nàng
“Đừng sợ, không sao nữa rồi…”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~