Editor: Dương Minh Thư ________
Liễu Giang thấy sắc mặt khó coi của nàng, khuyên nhủ: “Vương phi, đêm nay tạm nghỉ ngơi chuẩn bị, không cần nghĩ nhiều, ngày mai thuộc hạ mang người đi tìm Vương gia, bây giờ người không thể ngã bệnh được.” Dứt lời đưa một miếng thịt nướng cho nàng
“Ăn chút đi, mấy ngày không ăn cơm, sao có thể đợi được Vương gia trở về?”
Nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm khối thịt trước mặt, cuối cùng nhận lấy. Liễu Giang nói đúng, bây giờ nàng không thể ngã xuống. Ân Ly đem thịt nhét vào miệng, nhạt như nước ốc nhưng vẫn cố uống mấy ngụm nước nuốt thịt xuống
Ban đêm, nàng nằm trong lều trằn trọc, suy nghĩ miên man, nàng sợ hãi vô cùng.
Cuối cùng nàng cũng tìm được hắn, hắn vẫn như xưa, ôn nhu nhìn nàng, nàng vui vẻ muốn chạy nhào vào ngực hắn làm nũng, nói cho hắn biết nàng nhớ hắn như thế nào, muốn hắn giống như thường ngày trêu ghẹo nàng…
Nhưng nửa đường bị chặn lại, như một bức tường trong suốt chắn trước mặt. Làm thế nào cũng không qua được, đột nhiên phía sau hắn xuất hiện một con gấu lớn, nhe răng nanh, chân trước quỳ sát đất, làm động tác chụp mồi
Nàng sợ hãi, liều mạng kêu hắn, hắn lại không cảnh giác, vẫn nhìn nàng ôn nhu. Nàng chạy lên đập vào bức tường, dùng thân thể xông vào lại không thể vượt qua, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị con gấu đó đánh gục rồi biến mất ở cánh rừng sâu thẳm…
“Không…Không…Vương gia…” Nàng khóc lên, đột nhiên bừng tỉnh, thì ra là giấc mơ. Trái tim đập liên hồi, nghĩ đến giấc mộng ban nãy, cuộn người vào chăn yên lặng rơi lệ…
“Vương phi…” Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng của Liễu Giang, nàng lập tức ngồi dậy, gãy gãy mấy sợi tóc, dùng tay áo lau nước mắt rồi ra ngoài
Liễu Giang nhìn đôi mắt và cái mũi đỏ bừng của nàng, cho nàng một cái màn thầu và một túi nước trong: “Vương phi ăn tạm cái này đi, hôm nay có nhiều việc phải làm.”
Nàng im lặng nhận lấy, trước khi xuất phát Liễu Giang còn chuẩn bị một túi màn thầu mấy khối thịt và nước cho nàng, còn có dao nhỏ, mồi lửa và thuốc dự phòng.
Nàng đem nó cột bên người, rồi cùng bọn họ xuất phát
Hiện giờ là ban ngày, Ân Ly cẩn thẩn quan sát xung quanh, xác thật địa hình rất phức tạp. Nguyên nhân lớn nhất là cây cối cỏ dại rất tươi tốt, cao hơn cả người, nếu đi một mình có khả năng đi lạc huống chi tìm người.
Nàng không thể từ bỏ, cầm cây gậy trong tay, đi đến đâu lấy nó gạt cỏ dại qua một bên, xem hắn có nằm bên trong không, một ngày trôi qua vẫn không thu hoạch được gì.
Trở lại đại doanh, vẻ mặt vô cảm nhai đồ ăn, suy nghĩ những đường đã đi qua, vẫn không có manh mối. Như vậy ba ngày cũng không có kết quả. Nàng thêm trầm mặc, sắc mặt tái nhợt. Cả đêm tự hỏi vì sao? Vì cái gì mà không tìm được?
Ngày hôm sau mọi người giống như cũ từ đại doanh xuất phát, đột nhiên Ân Ly yêu cầu ở lại, nàng cảm thấy có gì bị bỏ sót. Liễu Giang không có cách nên cho mấy binh lính ở lại cùng nàng. Nàng trở lại chỗ phát hiện thi thể của ngựa, cẩn thận quan sát. Cỏ dại trên mặt đất mọc thành cụm, trừ bỏ thi thể của ngựa thì cái gì cũng không có.
Nàng cầm gậy dọc theo vách đá, vách đá đều là than chì nham thạch, đột nhiên nàng phát hiện một cái lỗ, khe hở rất nhỏ, giấu dưới lớp nham thạch, nếu không nhìn kĩ sẽ khó phát hiện . Nàng cẩn thận sờ sờ hai bên, phát hiện phía bên phải nham thạch có dấu vết!
Phiến đá nhân công! Trái tim loạn nhịp, gọi Liễu Giang tiến lên xem xét, Liễu Giang cũng rất kinh ngạc: “Đây là cửa động, xung quanh chắc chắn có cơ quan mở ra.” Nàng tìm xung quanh vách núi, Liễu Giang cũng cho người truy tìm
Không bao lâu có binh lính vui vẻ la lên: “Tìm được rồi!” Mọi người vây quanh, quả nhiên có một chỗ nhô lên, nhìn rất bất thường, nhìn kỹ thì thấy phía dưới tách rời, rõ ràng có thể hoạt động!
Liễu Giang tiến lên ấn vào, không có động tĩnh, xoay về phía bên phải, thế mà cửa động vang lên chậm rãi mở ra!
Mọi người nhìn vào trong, tối đen như mực không có một tia ánh sáng, nhưng có gió thổi đến, chắc chắn là có đường đi!
Liễu Giang phái một người ra ngoài kêu mấy người tìm kiếm trở về, an bày hai binh lính canh ở cửa, vài người đi theo Ân Ly và Liễu Giang tất cả tổng cộng có sáu người. Liễu Giang chuẩn bị đuốc muốn Ân Ly ở ngoài chờ nhưng nàng mặc kệ, cầm đuốc đi đầu
Liễu Giang thở dài, hắn biết Ân Ly cố chấp. Sáu người cầm đuốc nối đuôi vào, trong động ẩm ướt, không có cỏ dại, chỉ thấy bùn đất dưới chân, rõ ràng sơn động này mới đào không bao lâu
Không biết là người ở đâu đào, mọi người cảnh giác phòng bị, qua nửa khắc, xa xa đã thấy được chút ánh sáng, đi đến cùng! Vấy lên tinh thần đề cao cảnh giác, Liễu Giang cho mọi người dập đuốc, nép vào chỗ tối từ từ đi đến
Đến cửa động, Liễu Giang cho mọi người dừng lại, hắn tiến lên xem xét. Không lâu sau ngoài động vang lên tiếng kêu rên, còn có âm thanh đồ vật rơi xuống, Ân Ly và mọi người đều khẩn trương. Thấy Liễu Giang vẫy tay làm dấu cho mọi người tiến vào
Ân Ly bước ra thì nhìn thấy hai người ngã trên mặt đất, trên người mặc giáp, đây là binh lính Tây Lương! Hiện giờ Đại Lương và Tấn Quốc giao tranh, mà Tây Lương là tiểu quốc thuộc Đại Lương, nhân lúc Đại Lương giao chiến mà đào mật đạo!
Tức là còn khả năng bắt Vương gia của Đại Lương, có thể thấy được không phải ý tốt gì
Đám người Ân Ly càng thêm khẩn trương, trốn trong bụi cỏ chậm chậm đi về phía trước.
Không lâu sau phát hiện căn nhà gỗ, bên ngoài có mấy chục tên lính Tây Lương canh gác. Trái tim Ân Ly run lên, âm thanh trong đầu vang vọng: Hắn bên trong! Nàng hận không thể lập tức xông vào, nhưng nàng không thể, người của nàng quá ít, không được hành sự lỗ mãng.
Xa xa có đám người đi tới, nam tử đằng trước không mặc giáp, mà mặc trang phục bình thường của Đại Lương. Ân Ly càng nhìn càng quen mắt, đợi hắn đi đến trước cửa nàng mới thấy rõ mặt hắn, Liễu Giang bên cạnh cũng phát ra tiếng kinh ngạc! Đúng là làm người ta không tưởng tượng nổi, người này là Tứ Vương gia Tuân Sách của Đại Lương! Lúc ở trong cung nàng có gặp qua mấy lần, xưa nay nhìn rất hiền lành, bộ dáng hòa nhã thân thiết, không ngờ tới lại thâm độc xấu xa như vậy!
Tuân Sách vào nhà gỗ, không bao lâu trong phòng vang lên tiếng roi quất đánh. Sắc mặt Ân Ly trắng bệch, nàng có thể tưởng tượng được tình hình trong phòng, nhưng nàng không thể đi vào, bây giờ không thể.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~