Mộng Trong Mộng

Chương 100: BỮA CƠM



Trong phòng bao tầng trên cùng của quán cơm Hải Thiên, Cừu Lệ gặp được Hoắc Thương Lâm.

Hoắc Thương Lâm chừng ba mươi tuổi, mặc một bộ tây trang màu trắng, thắt chiếc cà vạt sặc sỡ, trông vóc người rất khỏe mạnh, dưới bộ đồ tây là cơ bắp rắn chắc.

Ngón tay phải của hắn đeo chiếc nhẫn thép ba vòng, trên một chiếc nhẫn trong đó hình như còn dính vết máu.

Giữa mày hắn mang nét mệt mỏi trầm trọng, Cừu Lệ cảm thấy hắn hơi giống một người nhưng không dám chắc chắn.

Cừu Lệ vừa bước vào, Hoắc Thương Lâm đánh giá anh, sắc mặt không được tốt lắm, đấm tay cũng nắm chặt hơn.

Lê Dương Huy là người trung gian giới thiệu bọn họ quen biết nhau, quá khứ Cừu Lệ từng dùng thuật thôi miên giúp Lê Huy Dương hoàn thành không ít giao dịch. Vì vậy ông ta rất tín nhiệm Cừu Lệ.

“Hoắc tổng, đây chính là người tài mà tôi luôn tiến cử với anh.” Lê Huy Dương vội vàng giới thiệu: “Cừu Lệ, anh đừng thấy cậu ấy chỉ là sinh viện đại học thôi, thật ra bản lĩnh đầy người đấy không đùa được đâu, tôi giao cậu ấy cho anh đấy. Trên đời này không có người cậu ấy xử lý không được.”

Hoắc Thương Lâm xoay chiếc nhẫn thép trên tay, lạnh lùng nhìn Cừu Lệ: “Ban đầu chính tên nhóc cậu hủy hoại danh tiếng của em họ tôi, chưa tốt nghiệp cao trung đã thôi học rồi.”

Cừu Lệ phản ứng lại, chẳng trách thấy người này có phần quen mặt, cảm giác ghét cay ghét đắng này hệt như hồi gặp Hoắc Thành.

Lê Huy Dương thấy hai người đã quen biết nhau có phần hơi ngạc nhiên, hỏi: “Hoắc tổng, anh biết cậu ấy à.”

“Cậu ta là bạn học của em họ, coi như quen biết đi.’ Hoắc Thương Lâm dựa bên sô pha châm một điếu thuốc.

“Thế thì dễ nói chuyện rồi!” Trên mặt Lê Huy Dương đầy ý cười: “Đúng là trái đất tròn sẽ có ngày gặp lại, hóa ra hai vị có duyên đến thế, xem ra hợp tác của chúng ta…….”

“Cậu ta cướp phụ nữ của em trai tôi.” Hoắc Thương Lâm lạnh giọng nói: “Hại em trai tôi buộc phải cuốn gói thôi học.”

“A chuyện này……”

“Không có cướp.” Đầu ngón tay của Cừu Lệ xoay chén trà, nói bằng giọng lành lạnh: “Vốn dĩ là người của tôi.”

Hoắc Thương Lâm điềm tĩnh bưng chén trà lên ném về phía Cừu Lệ.

Cừu Lệ nghiêng đầu tránh thoát dễ dàng, cười lạnh: “Tính nóng nảy của anh ngược lại rất giống cậu ta.”

Hoắc Thương Lâm vốn có tính nóng nảy hung ác, so với Hoắc Thanh chỉ có hơn chứ không kém, theo cha già làm nghề không thấy ánh mặt trời ở Đông Nam Á, trên tay không biết nhuốm bao nhiêu máu tươi và mạng người, là một người liều mạng.

Hắn vô thức duỗi tay sờ ra sau lưng, trực tiếp ném khẩu súng lên bàn.

Lê Huy Dương tái mét mặt mày vội vàng đứng dậy nói: “Hoắc tổng anh bớt giận, mọi người đều là người xa nhà, hòa khí sinh tài vì mục tiêu chung cả, hà tất giương cung bạt kiếm như vậy làm gì. Lại nói đều là người trẻ tuổi không hiểu chuyện, với thân phận của Hoắc tổng nào có thể so đo với đứa con nít chứ.”

Nói xong, anh ta kéo Cừu Lệ: “Mau, đứng dậy kính Hoắc tổng một ly.”

Cừu Lệ xoay chén trà không nhúc nhích, trông bộ dáng như chẳng có ý định làm theo.

Lê Huy Dương hết cách chỉ biết phạt bản thân thêm ba ly, kính Hoắc Thương Lâm thay Cừu Lệ đồng thời giới thiệu với Hoắc Thương Lâm: “Tính tình của tên nhóc này đúng là rất xấu nhưng năng lực tuyệt đối không thể xem thường, lần trước tôi giới thiệu cậu ấy cho Châu tổng, đơn hàng trên mười triệu lấy xuống cho tôi dễ như chơi.”

Tuy Hoắc Thương Lâm ôm bất bình cho em họ nhưng anh ta tuyệt đối không phải thuộc loại hành động theo cảm tính, trước mắt mối làm ăn này cực kỳ quan trong có liên quan sâu sắc tới địa vị vững chắc của anh ta trong gia tộc nên nhất định phải lấy được.

Nếu Cừu Lệ giỏi như Lê Huy Dương khoác lát, thế thì hắn không được đắc tội cậu ấy.

“Nghe nói cậu biết thôi miên.” Hoắc Thương Lâm hòa hoãn giọng nói, híp mắt hỏi anh: “Có thể khiến người chết sống lại được.”

Cừu Lệ lạnh giọng nói: “Làm người chết sống lại không được nhưng tôi có thể khiến người sống sờ sờ chết đi, Hoắc tổng muốn thử không?”

“Cậu!”

Mu bàn tay Hoắc Thương Lâm nổi gân xanh, bên cạnh Lê Huy Dương không ngừng khuyên nhủ: “Hoắc tổng bớt giận, anh tát tôi một bạt tai cho bớt giận đi.”

Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, mắt thấy đây là cuộc làm ăn lớn nếu vì ân oán riêng mà đổ bể thì đáng tiếc lắm.

Hoắc Thương Lâm nén giận, nói với Cừu Lệ: “Được thôi, ngược lại tôi muốn nhìn xem cậu có bản lĩnh phi thường gì mà có thể khiến Lê tổng cẩn thận thỉnh cầu đền tội với ông đây như vậy.”

Nói xong hắn dập tắt đầu thuốc trong tay, nói với Cừu Lệ: “Tới đây, thôi miên tôi đi, nếu trong vòng mười giây cậu làm không được…….”

Hoắc Thương Lâm quả quyết cầm súng lên, bóp cò súng nhắm ngay anh.

Cừu Lệ tiếp tục xoay chén trà, không nhúc nhích cũng không nói chuyện.

“1, 2, 3, 4……” Hoắc Thương Lâm bắt đầu đếm ngược thời gian chết chóc: “7, 8, 9……”

Lúc hắn đếm tới ‘10’ thì lập tức bóp cò nổ súng một cách không do dự. Chỉ nghe ‘pằng’ một tiếng, viên đạn xuyên qua trước ngực Cừu Lệ, máu văng tung tóe.

Song một màn khiến người ta chấn động xuất hiện rồi.

Cừu Lệ bị trúng đạn vẫn giữ nguyên động tác xoay chén trà mỉm cười lạnh lùng với anh ta, nụ cười lạnh thấu xương.

Hoắc Thương Lâm dại mặt ra, nội tâm ngập tràn bóng đêm khủng hoảng.

Hắn hoảng sợ nã thêm mấy phát súng nữa, nhưng cậu thiếu niên ngồi đối diện chẳng có dấu hiệu ngã xuống mà vẫn cười với hắn.

“Cậu…… cậu……”

Thế giới xung quanh bỗng mất đi màu sắc, máu đỏ tối tăm giăng đầy võng mắt hắn, cơn khủng hoảng cực độ ập tới kéo hắn tới bên vực thẳm xoáy nước.

“A! A!”

Hoắc Thương Lâm bắt đầu la hét thảm thiết, lăn từ trên sô pha xuống đất, thất kinh vung hai tay: “Đừng, đừng qua đây! Mày đừng qua đây!”

Mà đúng lúc này nghe ‘xoảng’ một tiếng, chén trà trong tay Cừu Lệ rơi xuống đất vỡ tan.

Khoảnh khắc chén trà vỡ nát, Hoắc Thương Lâm thức tỉnh khỏi thế giới hư ảo.

Xung quanh trở lại bình thường, không có ai trúng đạn cũng chẳng có ai bị thương.

Hoắc Thương Lâm nhếch nhác đứng dậy thở hổn hển từng cơn, nhìn Cừu Lệ một cách không dám tin.

Cừu Lệ điềm nhiên ngồi trên ghế, từ đầu tới cuối chưa từng nhúc nhích cái nào.

Trừ bàn tay xoay chén trà của anh.

Hoắc Thương Lâm duỗi tay sờ súng theo bản năng nhưng hoảng hốt phát hiện, sau khi về nước hắn hầu như không mang theo súng! Trong nước cũng không cho phép anh ta mang theo súng.

Từ giây phút móc súng ra vừa rồi thì hắn đã rơi vào cái bẫy huyền ảo đó rồi. Mà chàng trai trước mắt tỉnh bơ thôi miên anh ta mà anh ta chẳng hề phát hiện được.

Hoắc Thương Lâm gian nan nuốt nước bọt, trên mặt xuất hiện ý cười tàn độc.

Cừu Lệ cũng cười, nụ cười còn lạnh hơn cả hắn.

Hoắc Thương Lâm cho người lấy một túi vải bố màu đen vào, bên trong hình như đựng đồ rất nặng, đặt lên bàn nghe cái ‘cách’.

“Một chút lòng thành, coi như tôi bồi thường thay đứa em họ hỗn xược không hiểu chuyện của tôi.”

Hoắc Thương Lâm ném túi vải bố tới trước mặt Cừu Lệ.

Cừu Lệ ung dung mở túi vải ra, mới mở ra một khe hở anh đã nhìn thấy giấy tiền màu đỏ chất đầy bên trong.

Đối với đại đa số người mà nói đó là vực sâu dục vọng có sức mê hoặc vô tận, nhưng đối với Cừu Lệ mà nói chẳng qua chỉ là một đống giấy vụn, anh thậm chí chẳng buồn nhìn cái thứ hai.

Bên tai vang lên câu nói của Tống Dụ Hòa: “Nếu tôi cho cậu cơ hội, cậu bằng lòng quay đầu lại chứ.”

Bằng lòng quay đầu lại chứ.

Nếu Khương Vũ không trở lại tìm anh có lẽ Cừu Lệ sẽ mê mụi đâm đầu vào chỗ chết, không bao giờ ngoảnh đầu nhìn lại dù chỉ là một cái.

Nhưng hiện tại điều tươi đẹp trân quý nhất trong lòng đang nằm ngay phía sau anh, kéo lấy anh, bắt lấy anh khiến anh không thể nào thờ ơ được.

Cừu Lệ mỉm cười nói: “Cám ơn nhé.”

Lê Dương Huy vội vàng bổ sung: “Làm ăn với Hoắc tổng là sảng khoái nhất rồi, có ai không biết Hoắc tổng đó giờ chỉ cho tiền mặt thôi, khà khà khà, phóng mắt nhìn khắp giới này chẳng có ai bì được với Hoắc tổng cả.”

Hoắc Thương Lâm châm điếu thuốc đi tới trước mặt Cừu Lệ, lúc Cừu Lệ định nhận lấy túi vải bố thì bỗng dúi mạnh đầu thuốc lên mu bàn tay anh.

‘Xì xèo’ một tiếng, mùi khét của mô da bị bỏng truyền tới.

Khóe mắt Cừu Lệ co rút nhưng anh không lên tiếng.

“Nếu cậu dám chơi tôi, tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết…….”

Giọng uy hiếp thấp trầm rất có sức mạnh.

Cừu Lệ lạnh mặt nhìn hắn: “Người chết vì tiền, có ai chê tiền bao giờ?”

Lê Dương Huy thấy vậy hốt hoảng nói: “Hoắc tổng, người của tôi anh tuyệt đối có thể yên tâm, tên nhóc này…… tên nhóc này coi tiền như mạng, cậu ấy không bao giờ phản bội anh đâu.”

“Dù sao, tôi còn phải nuôi phụ nữ.” Cừu Lệ cong môi cười giễu: “Cô gái nhà chúng tôi rất quý giá, không kiếm tiền sao nuôi nỗi.”

Hoắc Thương Lâm lại nhớ tới bộ dạng điên điên khùng khùng của thằng em họ nhà mình trong mấy năm nay, bên cạnh có mấy người phụ nữ cơ bản đều có nét mặt hao hao cô gái buộc tóc đuôi ngựa mặc đồng phục trường giấu trong album điện thoại đó.

Lê Dương Huy thấy sắc mặt Hoắc Thương Lâm sầm xuống, bèn vội vàng nói: “Ấy, Cừu Lệ cậu bớt nói mấy câu đi. Hoắc tổng anh là người có nguyên tắc đừng so đo với cậu ấy.”

Vẻ mặt Hoắc Thương Lâm lạnh băng.

Nếm trải sóng gió nhiều năm như vậy, hắn không thể vì chút chuyện cỏn con của đám nhóc nhà mình mà làm hỏng chuyện lớn của bản thân.

Từ trong miệng Hoắc Thành anh ta biết được Cừu Lệ nghèo rớt mồng tơi, quá khứ vì tranh chút tiền học bổng ít ỏi còn có thể phí tâm tư ám hại nó.

Nghèo là phải rồi, thời đại này chẳng có gì dựa được hết, chỉ có tiền là đáng dựa dẫm.

Hắn buông cổ áo Cừu Lệ ra, không nghi ngờ anh nữa.

Bữa cơm này ăn trong không khí khá là hài hòa.

Lúc tan cuộc đã là buổi tối, Hoắc Thương Lâm lái xe đích thân đưa Cừu Lệ tới đường Phong Gia.

Có điều sau khi xuống xe Cừu Lệ không về phòng tư vấn ngay mà xách theo túi vải bố màu đen bắt xe tới trung tâm thành phố, dạo cho tới khi đóng cửa tắt đèn mới về trường.

Còn thám tử theo dõi Cừu Lệ gọi điện cho Hoắc Thương Lâm báo cáo hành tung của anh: “Cậu ta mua một bộ đồ vest diện cho bản thân, một chiếc đồng hồ Cartier, sau đó còn đi mua một bộ mỹ phẩm chăm sóc da có giá trị không rẻ.”

Hoắc Thương Lâm cười giễu: “Đồ nghèo kiết xác.”

Cúp điện thoại xong sau đó cho thuộc hạ bắt đầu sắp xếp lịch trình qua ải vào tháng sau: “Thêm một người nữa, để cậu ta theo thuyền.”

…….

Vẫn còn may, đèn trong văn phòng của Tống Dụ Hòa ở học viện tâm lý còn sáng.

Ông đang đợi anh.

Tống Dụ Hòa không dám chắc Cừu Lệ có đến không, anh luôn đợi trong cơn nôn nóng.

Đúng chín giờ nhìn thấy anh xuất hiện, Tống Dụ Hòa mới thở phào một hơi.

Cừu Lệ chú ý thấy đầu thuốc trong chiếc gạt tàn trên bàn anh ấy dập hết mấy điếu.

“Thế nào, gặp chưa?”

Cừu Lệ đẩy túi vải đó tới trước mặt Tống Dụ Hòa, sau đó nhanh gọn cởi chiếc áo vest trên người mình xuống, tháo đồng hồ Cartier ra nộp lên hết: “Gặp rồi, anh ta không có nghi ngờ tôi.”

Tống Dụ Hòa kéo khóa chiếc túi vải ra, nhìn tiền mặt và bộ đồ vest bên trong một cái rồi nói: “Nghĩ kỹ rồi, nộp lên hết à?”

“Ừm.”

Anh cũng muốn trở về bên cạnh cô…… một cách quang minh chính đại đường đường chính chính.

Tống Dụ Hòa kéo khóa túi xải lại rồi đặt vào két bảo hiểm: “Mai sẽ có công an trong cục tới lấy tiền tham ô, có điều quần áo và đồng hồ cậu cứ đeo đi, để tránh đối phương sinh nghi.”

Lúc Cừu Lệ rời khỏi, Tống Dụ Hòa để ý tới chiếc hộp La Prairie trên tay anh: “Cái này……..”

Cừu Lệ giải thích: “Đây là tôi dùng tiền của tôi để mua, không có dùng tiền đó.”

Tống Dụ Hòa cười cười: “Đừng hiểu lầm, tôi không có nói cậu nuốt tiền tham ô riêng, chỉ là nhãn hiệu này…… khá là đắt đấy.”

“Tiền tiết kiệm của tôi, đồng tiền sạch sẽ đàng hoàng.”

“Tôi không có ý đó, chỉ là giờ yêu đương cũng không cần thiết…….”

Cừu Lệ híp mắt, nói rất nghiêm túc: “Tôi muốn cho cô ấy thứ tốt nhất.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.