Mộng Trong Mộng

Chương 99: HÔN EM MỘT CÁI



Sáng ngày hôm sau, ở cửa phòng tư vấn, Đoàn Bác hắt hơi mở cửa kinh doanh. Mới ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy Khương Vũ và Cừu Lệ tay còng tay đi tới, suýt chút nữa bị sặc bởi cái hắt hơi của mình.

Cậu nhìn cái còng tay lông nhung màu hồng trên tay phải tay trái của hai người, nuốt nước bọt: “Không hổ là tiểu biệt thắng tân hôn nha, tối qua hai người…… bộ kịch liệt lắm hả?”

Cừu Lệ đi thẳng vào trong phòng lười phải giải thích.

Đoạn Bác nháy mắt với Khương Vũ, hỏi dò bằng giọng đầy hứng thú: “Kỹ thuật của Lệ ca thế nào?”

Khương Vũ bị Cừu Lệ kéo vô trong phòng, cười ngoảnh đầu dựng ngón tay cái lên: “Lệ ca đương nhiên là cái này rồi.”

“À! Ngầu ngầu.”

Cừu Lệ không hài lòng kéo Khương Vũ trở về bên mình, dùng ánh mắt lạnh lùng uy hiếp cô bớt nói một chút.

Khương Vũ le lưỡi, hỏi: “Lệ ca hôm nay có sắp xếp gì, dẫn theo em, em muốn cùng anh hủy diệt thế giới được không?”

Cừu Lệ lấy một cuốn sách dày «Nghiên Cứu Đọc Hiểu Tiếng Anh» trên kệ sách xuống, gõ đầu cô nói: “Tới trường, tự học.”

Khương Vũ nhún nhún vai, không phản đối. Tóm lại mặc kệ anh đi tới đâu cô sẽ theo anh tới đó.

Cừu Lệ giơ tay lên, nói: “Có thể mở khóa một chút được không?”

“Làm gì?”

“Đi toilet.”

Yêu cầu hợp tình hợp lý, Khương Vũ cũng không phải là người không nói lý, cô lấy chìa khóa mở còng ra, sau đó theo Cừu Lệ đi tới cửa toilet.

Cừu Lệ quay đầu nhìn cô, cô chủ động đóng cửa lại giúp anh: “Yên tâm, tiên nữ bọn em xưa giờ không nhìn trộm người khác đi toilet.”

Sau khi Khương Vũ đóng cửa toilet lại, Cừu Lệ lập tức đậy nắp bồn cầu, sau đó đứng lên nắp mở cửa sổ trên mái nhà ra.

Cửa sổ không lớn không nhỏ vừa đủ cho một người chui ra, bên ngoài là con hẻm nhỏ phía sau cửa, không có người qua lại.

Cừu Lệ chống hai tay nhảy lên một cách thuận lợi, đương lúc chuồn êm bỗng nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của cô gái ngoài cửa vòng tới — —

“Ngay…… lúc anh chết, em khóc cả một đêm.”

“…….”

“Mặc kệ là tương lai hay hiện tại, chỉ cần nghĩ tới thế giới này không có Cừu Lệ nữa thì em không biết nên làm thế nào.”

Khương Vũ bình tĩnh trần thuật nỗi bi thương trong lòng: “A Lệ, anh chết rồi em phải làm sao đây, tìm bác sĩ giỏi hơn để thôi miên em, sau đó quên anh hay sao?”

Những lời này khiến tâm tình Cừu Lệ sụt sùi, ngồi bên cửa sổ lấy ngón tay khảy miếng bản lề của khung cửa sổ.

“Nếu thôi miên có thể quên đi tên khốn như anh thật, thì em…… đã giải thoát từ lâu rồi.”

“A Lệ, anh đừng làm tổn thương trái tim em nữa.”

Hai phút sau, cửa nhà vệ sinh mở ra, Cừu Lệ lạnh mặt bước ra đưa tay tới trước mặt cô.

Khương Vũ còng tay hai người trở lại với nhau, cười nói: “Lâu thế, em tưởng đâu anh chuẩn bị chuồn rồi ấy chứ.”

Cừu Lệ mím môi không nói gì cả, hai người xuất phát tới đại học Hải Thành.

Không có phong cách kiến trúc cổ nổi tiếng trăm năm như đại học Bắc Thành, đại học Hải Thành dù là bố cục vườn trường hay phong cách kiến trúc cà có hơi hướng hiện đại hóa hơn.

Cửa sổ kính sát đất phản chiếu ánh sáng mặt trời rọi khắp tòa nhà dạy học, nhà ăn cũng mang lối kiến trúc một tòa nhà ba tầng màu trắng, rất có ý sáng tạo, nhìn từ xa trông giống một chiếc thuyền buồm.

Khương Vũ nhìn thấy ngoài cửa nhà ăn có tiệm kem bánh ngọt, cô vội vàng kéo Cừu Lệ đi qua: “Em muốn ăn kem, bạn trai quẹt thẻ cho em nhé.”

Cừu Lệ nói: “Hôm nay không được.”

“Tại sao, anh không có đem theo thẻ à?”

“Em…….”

Anh khựng lại, nói bằng vẻ mặt mất tự nhiên: “Hôm nay là kỳ sinh lý của em, đừng ăn lạnh.”

“!”

“Sao anh…… biết?!”

“Sáng nay tới rồi, lúc thức dậy rì chặt không cho anh vén chăn, anh đâu có ngốc.” Hồi lâu sau, anh tự bổ sung thêm một câu đầy tính trai thẳng: “May là hôm qua chưa có làm gì.”

Cừu Lệ vốn không định vạch chừng, nhưng ngặt nỗi cô nhóc này chẳng có ý thức tự giác, lúc này chẳng quản được miệng mình nữa.

“……..”

Khương Vũ triệt để câm nín, cực kỳ khó xử, cô giơ tay bụm mặt giậm chân xoay người đi: “Không mua nữa, em không ăn là được chứ gì!”

Cừu Lệ thấy cô giận thật, hết cách đành phải kéo cô tới tiệm đồ ngọt, quẹt thẻ mua một cây ốc quế hương dâu đưa tới bên chiếc miệng đang dẩu lên của cô: “Chỉ được ăn một miếng thôi đấy.”

“Không ăn không ăn!” Khương Vũ thẹn quá hóa giận luôn.

“Mắc cỡ với anh gì chứ.”

“Tại anh rất đáng ghét chứ gì!” Khương Vũ tức tới giơ chân đá anh: “Bạn trai con khỉ! Nhặt trong thùng rác còn tốt hơn anh.”

Cừu Lệ nhân thua, kiên nhẫn dỗ dành cô: “Chỉ ăn một miếng thôi, coi như anh bồi lễ tạ tội.”

“Em không muốn ăn đâu!”

“Anh muốn ăn.” Cừu Lệ kéo tay áo Khương Vũ: “Được không.”

Khương Vũ đỏ mặt liếc anh, hỏi một cách nghi hoặc: “Anh muốn ăn à?”

Cừu Lệ gật đầu chân thành.

Không có cô, anh chẳng cảm nhận được mùi vị gì.

Khương Vũ bĩu môi, nói bằng giọng cộc lốc: “Thế anh cầu xin chị gái đi, cầu xin chị gái ăn một miếng.”

“Cầu xin chị gái.”

Khương Vũ thấy anh nghe lời ngoan ngoãn như vậy, cơn giận của cô cũng bay biến mất, bèn liếm một miếng bơ trên cây kem ốc quế trong tay anh: “Ừm! Kem ốc quế của trường bọn anh ngon thật á!”

Nói xong cô định ăn tiếp, nhưng Cừu Lệ dời tay đi: “Đã nói chỉ ăn một miếng thôi.”

“Cho em ăn thêm miếng nữa.” Khương Vũ ôm tay anh làm nũng: “Miếng nữa thôi.”

Cừu Lệ không phải là người dễ dàng làm trái nguyên tác, nhưng nguyên tắc của anh đặt ở chỗ Khương Vũ căn bản chỉ để trưng chơi.

“Một miếng cuối cùng, chỉ được liếm chút xíu thôi đấy.” Giọng anh đầy bất lực.

Khương Vũ gật đầu như đảo tỏi, thế là Cừu Lệ đưa kem qua, không ngờ một họng của cô nhóc này cắn xuống cắn gần hơn phân nửa cây kem.

“Em……”

Rõ ràng Cừu Lệ hơi tức giận: “Hôm nay em không được ăn nhiều đồ lạnh như vậy!”

“Nhưng em ăn rồi.”

Cô gái nhỏ dương dương tự đắc nhướng mày với anh, song lúc cô còn chưa phản ứng lại, người đàn ông đã bóp gáy cô bịt kín môi cô lại.

Đầu lưỡi nóng ấm quét qua cuốn đi phần kem ngọt lịm trong miệng cô.

Khương Vũ bị bất ngờ đẩy mạnh anh ra, ngặt nỗi sức anh lớn, cô nằm trong lòng anh mất hết sức phản kháng chẳng khác nào dê con đợi giết.

Hai người quấn quýt hồi lâu, cuối cùng miệng bị dính đầy kem.

Cừu Lệ buông cô ra, nhếch khóe miệng dính kem lên.

Khương Vũ bị cướp mất đồ ăn còn bị ăn đậu hũ nên cực kỳ ấm ức, cô nhìn anh: “Chẳng phải nói chia tay rồi sao!”

“Ừ chia tay rồi.”

“Chia tay rồi còn ăn đồ trong miệng người ta!”

Cừu Lệ nói một cách ngang ngược: “Thế em chia tay rồi còn ép anh ngủ chung.”

“Ai…… ai ép anh chứ!”

Anh giơ cái tay bị còng chung một chỗ của hai người: “Còng lại luôn rồi.”

Khương Vũ đá văng hòn đá vụn dưới chân, nói bằng giọng bực bội: “Đó là tại anh……. ham mê sắc đẹp, tự mình đi không nổi nữa chứ bộ.”

“……..”

Hồi lâu sau, Cừu Lệ vò mạnh đầu cô một cái: “Chị gái trưởng thành thật rồi, biết quyến rũ người khác nữa.”

Khương Vũ ngoảnh đầu lại: “Thế A Lệ cho chị gái bao nhiêu điểm đây?”

“60.”

“Vừa đạt tiêu chuẩn hả?”

“Ừm.”

“Tại sao?” Khương Vũ tỉnh bơ nắm tay anh: “Do chị gái không xinh đẹp, hay do vóc người chưa đủ tốt?”

Cừu Lệ nhớ lại bóng lưng lúc thay quần áo của cô gái vào tối qua, vóc người đó…… anh không dám liên tưởng tỉ mỉ, vội vàng chuyển đổi tư duy: “Anh không nhìn rõ nữa.”

“Ồ, được rồi.” Cô nói một cách ung dung: “Tối nay để anh nhìn cho kỹ.”

“…….”

Cô vươn tay chạm mắt anh: “Không chỉ được nhìn thôi.”

Cừu Lệ nhắm mắt lại, cảm giác bàn tay của cô gái nhỏ trượt trên sống mũi anh đi thẳng xuống, giọng nói quyến rũ — —

“Còn có thể……”

Ngón tay cô rơi lên bờ môi mềm mại của anh.

Cừu Lệ phá vỡ bầu không khí: “Bà dì của em tới rồi.”

Khương Vũ bộp anh một cái.

Trong thư viện, Cừu Lệ bị Khương Vũ khêu gợi ngứa ngáy trong lòng……. hoàn toàn chẳng thể nào tập trung đọc sách được.

Ngược lại Khương Vũ chẳng có chút tự trách nào đối với hành vi vừa rồi của mình, cô đeo tai nghe ngồi bên cạnh anh xem video ba lê.

Cừu Lệ hít sâu cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.

Cô gái nhỏ chỉ thích trêu ghẹo chứ không hề phụ trách dập lửa, nếu anh coi là thật thì anh thua rồi.

Trong tiếng lật sách soàn soạt, thời gian dần dần trôi qua, hai người dương như trở về năm tháng cao tam, trong thư viện này cũng trong bầu không khí ấm áp yên tĩnh này, vì tương lai chung của nhau mà cùng cố gắng.

Thời gian đó, đẹp biết nhường nào.

Cừu Lệ nghĩ về năm đó, nghĩ về cái năm anh vẫn còn yêu cô một cách đơn thuần mãnh liệt như thế.

Nhưng không còn trở lại được nữa…….

Thân ở trong tù, không dám suy nghĩ xa xôi.

Khương Vũ nghiêng đầu nhìn sang Cừu Lệ, anh ngồi bên bàn sát cửa sổ, ánh nắng bao trùm anh, da mặt trắng bốc, mỗi một sợi tóc mịn đều trở nên trong suốt, gương mặt anh đẹp tới mức có thể so với thánh thần.

Khiến cô không khỏi ngây người.

Cừu Lệ chú ý thấy cô gái nhỏ đang nhìn trộm mình, anh cũng nghiêng đầu nhìn cô.

Cô lập tức chỉ chỉ môi mình, khẽ mấp máy: “Hôn em một cái.”

Cừu Lệ giơ tay nắm môi cô, nặn môi cô thành hình mỏ vịt.

Khương Vũ đẩy tay anh ra, chủ động khom người tới hôn lên cằm anh một cái, lúc này mới hài lòng thỏa mãn ngồi trở về chỗ tiếp tục xem video.

Cừu Lệ miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, giải xong hai đề đọc hiểu rồi nhìn thấy cô gái nhỏ mở khóa còng tay ra, móc giấy vệ sinh trong cặp xách nhét vào túi áo.

Ngoảnh đầu lại đụng phải ánh mắt sáng quắc của anh, cô dứt khoát nói thẳng đuột ra: “Thế nào, anh cũng muốn đi theo à?”

Cừu Lệ dời mắt đi, cầm ly nước xoay người đi tới phòng trà nước rót ly nước ấm.

Lúc này điện thoại reo lên, là một dãy số không có ghi chú tên họ, gửi lại một tin nhắn:

“Hoắc tổng tới rồi, giới thiệu cho biết mặt, sau này cậu phải làm việc giúp ông ấy, sẽ tới ngay.”

Cừu Lệ buông điện thoại xuống, tinh thần vốn thoải mái phút chốc tan thành mây khói.

…….

Khương Vũ trở về phòng tự học thì phát hiện bên chỗ ngồi hồi nãy trống không chẳng thấy bóng người đầu, tên khốn Cừu Lệ này thế mà……. chạy rồi!

Trong ly nước nóng trên bàn còn bốc khói, một tấm giấy ghi nhớ dán trên thân ly, bên trên vẽ một cái đầu heo cùng lời nhắn:

“Uống nước nóng.”

Cừu Lệ vừa ra khỏi cổng trường, dưới cây ngô đồng ngoài cổng trường, Tống Dụ Hòa thầy hướng dẫn của anh dường như đã đứng đó đợi rất lâu rồi: “Tiểu Lệ, có thời gian nói chuyện chút không?”

“Thầy Tống, giờ tôi không có thời gian.”

Nói xong, Cừu Lệ chẳng đợi thầy ấy phản ứng lập tức đi thẳng qua.

“Hôm qua tôi có nói chuyện với bạn học Chân Nhứ Nhứ, em ấy nói bạn gái cậu tới đây rồi.”

Bước chân Cừu Lệ hơi khựng lại.

Phía sau, Tống Dụ Hòa nói tiếp: “Mới đầu tôi cứ tưởng bạn học Chân mới là bạn gái của cậu, không ngờ……. thế giới tình cảm của giới trẻ bọn cậu thật phức tạp.”

Cừu Lệ quay lại, lạnh mặt nhìn anh ta: “Thầy Tống, thầy muốn nói gì.”

“Cừu Lệ, cậu cho rằng tôi không biết cậu đang làm gì, đang tiếp xúc với những ai sao?”

Cừu Lệ biết Tống Dụ Hòa luôn đang điều tra anh, có điều anh biết thì đã sao, không có chứng cứ nên anh chẳng làm được gì anh ta.

Điều duy nhất Tống Dụ Hòa có thể làm chính là xóa bỏ tên anh trong danh sách nghiên cứu sinh, nhưng Cừu Lệ chẳng để bụng.

“Chẳng lẽ cậu không nhìn ra được, Lê Dương Huy luôn lợi dụng cậu, lợi dụng thuật thôi miên của cậu giúp ông ta đạt được mục đích của bản thân sao?”

“Tôi biết.”

“Biết mà cậu còn…….”

Cừu Lệ cười lạnh nói: “Trên đời này có rất nhiều quái thai cậy mạnh hiếp yếu, có rất nhiều tên ngốc ỷ thế hiếp người, có rất nhiều quỷ quái kiểm soát không được bản thân muốn đi làm hại người khác…… thầy Tống có lòng chính nghĩa như vậy không đi cảm hóa những người đó mà cứ ở đây nói lời thừa thãi với tôi.”

“Cừu Lệ, tất cả quá khứ cậu từng trải qua, tôi chẳng cách nào thấu hiểu đồng cảm được. Nhưng tôi biết cậu còn muốn quay đầu.”

Lần duy nhất anh thôi miên Cừu Lệ thành công là lần ở Thái Lan, lần đó Cừu Lệ uống say.

Cũng sau lần thôi miên đó, Tống Dụ Hòa biết được rất nhiều chuyện của Cừu Lệ.

Vụ việc máu me một người đàn ông biến thái sau khi cải trang xong vào toilet nữ nhìn trộm, bị người ta phát hiện thì tự mình ra tay móc đi đôi mắt.

Một giáo sư đại học ở một học viện nào đó quấy rối nữ sinh, trên cuộc họp ở trường học bỗng công khai trần thuật hành vi phạm tội sau đó tự sát, thì bị một đồng nghiệp nhanh tay lẹ mắt chộp cây bút máy đâm vào động mạch chủ.

……..

Tống Dụ Hòa thông qua thời gian thôi miên cực kỳ ngắn ngủ đối với anh, dò ra được những vụ việc này đều có liên quan tới anh.

Ý chí của Cừu Lệ cực kỳ mãnh liệt, chuyện khác ví dụ như vụ việc liên quan tới Lê Dương Huy, anh ta không moi được thêm chút tin nào nữa.

Nhưng chỉ với hai chuyện này thôi cũng đủ để ông còng tay Cừu Lệ rồi.

“Cừu Lệ, cậu cho rằng bản thân cậu đang làm gì, công nhân quét đường sao? Cậu cảm thấy chính nghĩa trên thế giới này do cậu tới chấp hành à?”

“Chính nghĩa? Trên đời này làm gì có chính nghĩa.” Khóe môi Cừu Lệ kéo ra một nụ cười lạnh: “Hơn nữa chuyện thầy nói không có liên quan gì tới tôi cả, tôi nghe không hiểu.”

“Đừng giả bộ nữa, tôi là thầy hướng dẫn của cậu, cậu không lừa được tôi đâu. Hôm nay tôi tới đây không phải thẩm vấn cậu, chỉ lấy thân phận thầy giáo hy vọng cậu có thể quay đầu.”

“Chẳng lẽ thuật thôi miên của thầy Tống còn có thể giúp người khác rửa sạch hành vi phạm tội, quay đầu là bờ à.”

“Tôi có thể, chỉ cần cậu chịu tin tưởng tôi.”

“Tôi không tin.”

Cừu Lệ nói xong xoay người bước đi, phía sau Tống Dụ Hòa hô lên với anh: “Chẳng lẽ cậu còn muốn liên lụy tới người bên cạnh cậu ư, Đoạn Phó hẳn là vô tội nhỉ, cậu dùng phòng tư vấn của cậu để tìm kiếm mục tiêu, mấy năm nay cậu ấy theo cậu làm, cậu nghĩ cậu ấy có thể thoát khỏi can hệ không?”

Cừu Lệ chẳng ngoảnh đầu lại.

Sống chết của người khác chẳng liên can gì tới anh.

Tống Dụ Hòa lại nói: “Thế còn bạn gái của cậu thì sao! Cậu cũng muốn kéo cô ấy xuống ngục tù ư?”

Tay Cừu Lệ bỗng nắm chặt thành nắm đấm.

Cậu muốn kéo theo cô ấy……. xuống ngục tù ư.

Tống Dụ Hòa thấy anh dừng bước hình như có hiệu quả rồi, thế là nói tiếp: “Cừu Lệ, còn chưa tới bước đường cùng đâu, cậu để tôi giúp cậu.”

Anh trầm giọng nói :”Tôi đã hết đường quay đầu lại rồi, thầy Tống.”

Nhiều năm qua, đâu phải anh chưa từng muốn quay đầu.

Năm đó vì trả thù sự bất công của thế giới này, anh lợi dụng thôi miên, đùa giỡn lòng người, tác quai tác quái.

Từ khi anh xuống tay làm việc sai lầm đầu tiên thì đã chẳng còn đường quay lại nữa, càng không về được bên cạnh cô nữa.

“Người cậu sắp đi gặp tên là Hoắc Thương Lâm, sự hợp tác giữa hắn với Lê Dương Huy tôi biết được chút ít.”

Cừu Lệ ngoảnh đầu nhìn ông.

“Bọn chúng mượn lý do buôn bán hàng hóa ra nước ngoài để buôn lậu cổ vật vận chuyển từ Thái Lan sang Châu Âu bán với giá cao, phía cảnh sát đã theo dõi hắn lâu rồi nhưng chưa lấy được vật chứng bị đánh cắp.”

Tống Dụ Hòa đi tới bên cạnh Cừu Lệ, lấy thẻ cảnh sát của mình ra: “Tôi vẫn luôn hợp tác với bên cảnh sát, phụ trách bên thẩm vấn. Ban đầu ba cậu cũng là do tôi đích thân đưa vào.”

“…….”

“Tội cậu phạm phải đúng là rất khó quay đầu.” Tống Dụ Hòa nhìn vào mắt anh, nói một cách chắc nịch: “Nếu Thầy tìm một con đường khác giúp cậu, cậu bằng lòng quay đầu chứ?”

“Quang minh chính đại, đường đường chính chính về bên cạnh người mình yêu.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.