Mục Ảnh Sanh vừa tan học liền vội vàng chạy đến phòng làm việc của Mạc Thì. Tối qua sau khi biết được tin do Đinh Tuyết Vi cung cấp, cô đã suy nghĩ cả đêm, cuối cùng liền quyết định sáng nay học xong, cô sẽ đi tìm Mạc Thì.
Nếu theo như lời của Đinh Tuyết Vi nói thì Lệ Diễn đã đồng ý nhưng Mạc Thì lại không. Vì sao Mạc Thì lại không đồng ý? Cô nghĩ hoài vẫn không ra. Hai năm nay Mạc Thì đã dạy cô rất nhiều điều, từ đối nhân xử thế đến kỹ năng súng ống. Từ học thực chiến cho đến văn hóa đều có cả. Cô tin mình khá hiểu thầy giáo của mình, nếu cô có thể vào Giao Long thì Mạc Thì lẽ nào lại không vui? Vì sao lại muốn ngăn cản đề nghị của Lệ Diễn? Mục Ảnh Sanh biết Đinh Tuyết Vi sẽ không gạt mình cho nên cô lại càng muốn biết.
Phòng làm việc của Mạc Thì ở phía bên kia của khu học đường, Mục Ảnh Sanh bình thường vẫn hay tới đây. Theo con đường đã quen thuộc cô đi tới gõ cửa, sau đó hô báo cáo hai tiếng, nghe thấy bên trong có tiếng mời vào liền bước vào trong.
Tiếng mời vào đó không phải là giọng của Mạc Thì nhưng do trong lòng đang mãi nghỉ nên cô không nghe ra giọng đó không phải là giọng Mạc Thì. Mãi cho đến khi bước vào cửa, cô mới nhìn thấy bàn làm việc của Mạc Thì trống không, nhưng trên cái sofa kê bên cạnh lại có Lệ Diễn đang ngồi, tay cầm tài liệu lên đọc.
Anh ngẩng đầu nhìn thấy cô đi vào liền thả tài liệu xuống, âm thầm đặt một tập tài liệu khác lên tập tài liệu anh vừa xem.
Mục Ảnh Sanh đi vào, không đóng cửa phòng mà đưa tay lên chào kiểu nhà bình.
“Chào thủ trưởng Lệ”
“Tìm thầy Mạc có việc à?”
“Vâng.” Mục Ảnh Sanh buông tay, nhìn về phía Lệ Diễn, hơi mím môi, ánh mắt hơi dao động: “Thầy Mạc đi rồi ạ?”
“Thầy ấy ra ngoài có việc, lát nữa mới về.”
Cũng không hỏi vì sao Lệ Diễn lại ở trong phòng làm việc của Mạc Thì, Mục Ảnh Sanh bước tới trước hai bước, đứng ở trước mặt Lệ Diễn, siết chặt ngón chân, đứng thẳng người.
“Thủ trưởng Lệ, nếu không có thầy Mạc thì tìm anh cũng được.”
Hai mắt cô nhìn về phía trước, ánh mắt kiên định, dáng người cao nhất.
“Có chuyện gì?”
Lệ Diễn đứng lên, đi đến đứng trước mặt cô. Anh rất cao, Mục Ảnh Sanh cứ nhưu vậy nhìn qua vừa khéo lại có thể thấy hàng nút áo được may rất chặt của anh.
“…” Mục Ảnh Sanh mấp máy môi nhưng lại không thốt được lên lời.
Cô theo Mạc Thì hai năm, bình thường có trêu đùa gì cũng không sao. Còn Lệ Diễn…
Tin tức là do Đinh Tuyết Vi cho cô biết. Cô bây giờ vẫn còn nhớ tới cảnh lần đầu gặp mặt Lệ Diễn đã nói với cô về nguyên tắc giữ bí mật. Không phải lúc nào cô cũng có thể tiếp cận với người ở trung tâm cơ mật, không thể vừa đến là đã nhắc đến chuyện Giao Long với Lệ Diễn được.
Lệ Diễn đứng đó nhìn cô bé nọ chỉ trong thời gian nắng đã đổi sắc mặt mấy lần. Vẻ mặt cô không những khiến người ta tò mò muốn biết cô nghĩ gì, mà nó còn như một cái lông chim đang chọc ngứa trái tim anh vậy.
Đầu ngón tay anh khẽ động đậy rồi lại buông thỏng nhưng ánh mắt lại không kiềm được mà dừng lại trên khuôn mặt cô, ánh mắt lại thẫm hơn vài phần.
“Có chuyện gì?”
Anh hỏi lại lần nữa, giọng điệu ôn hòa hơn trước rất nhiều. Lúc nãy anh vừa mới xem xong tư liệu về Mục Ảnh Sanh trong hai năm qua. Không thể không nói, cô thực sự rất cố gắng. Cô nhóc cố gắng như vậy khiến anh vừa thấy tự hào lại vừa đau lòng.
Mục Ảnh Sanh nâng mắt lên nhìn anh, phát hiện ngữ khí của anh thay đổi, ánh mắt cô liền sáng bừng.
“Thủ trưởng Lệ, lúc trước anh đã nói nếu tôi qua được vòng tuyển chọn sẽ cho tôi một điều ước đúng không?”
“Ừ.” Lệ Diễn nhìn đôi mắt sáng rực của cô nhóc nọ mà hơi bật cười: “Cô muốn gì?”
Mục Ảnh Sanh mím môi, ưỡn ngực tiến tới trước, hơi ngẩng đầu: “Thủ trưởng Lệ, tôi muốn anh đồng ý với tôi một việc.”
“Việc gì?”