“Nghe rồi.” Đây đều là những binh chủng vô cùng nổi tiếng, lúc lên lớp các thầy cô cũng thường hay nhắc đến. Mạc Thì cũng đã từng nói riêng với cô, khi ấy cô đã vô cùng hâm mộ, mơ ước lớn nhất của cô cũng là được vào những đội như Liệp Ưng.
“So với Liệp Ưng thì Giao Long còn là chiến đội lợi hại hơn nhiều, hình như là do anh Diễn sáng lập. Hai năm nay, anh Diễn vẫn luôn ở trong Giao Long.”
Mục Ảnh Sanh hơi sửng sốt, nghĩ đến hai năm nay Lệ Diễn gần như không có một chút tin tức, hóa ra là như vậy?
Cô đột nhiên nghiêm mặt nhìn Đinh Tuyết Vi: “Đây là chuyện cơ mật đấy. Làm sao cậu biết được? Còn nữa, sao cậu lại nói với tớ?”
Cô đúng là hiếu kỳ nhưng cô vẫn phải giữ nguyên tắc của mình cũng như kỷ luật của trường. Chuyện không nên biết, việc không thể biết thì cô nhất định sẽ không biết, cô nhất định sẽ giữ kỷ luật.
“Cậu…”
Đinh Tuyết Vi bị cô làm cho tức muốn chết: “Cậu làm cái gì vậy chứ? Tớ còn biết kỷ luật quân đội hơn cả cậu ấy nhé. Cậu đừng có mà nhìn tớ như nhìn đồ phản bội như vậy có được không?”
Nói xong câu này, Đinh Tuyết Vi mới nhận ra mình đã hơi kích động liền vội vàng hạ giọng xuống.
“Tớ chỉ nói một lần thôi nhé. Hồi tối nay tớ đi ăn cơm với anh Diễn, giáo sư Mạc và ba mình. Lúc đang nói chuyện với ba thì tình cờ tớ nghe được mấy câu giáo sư Mạc hỏi anh Diễn.”
Nhìn gương mặt vẫn bình thản của Mục Ảnh Sanh, cậu ta không muốn giấu gì nữa.
“Cậu có biết giáo sư Mạc đã hỏi anh Diễn gì không? Thầy ấy đã hỏi anh Diễn có phải sẽ thật sự đưa cậu vào Giao Long không á.”
…………
Lần này thì Mục Ảnh Sanh cuối cùng cũng đờ ra: “Cậu nói cái gì?”
“Giao Long.” Đinh Tuyết Vi thấp giọng, cố gắng khống chế bản thân: “Chiến đội đặc biệt Giao Long, còn gọi là tổ tiên phong đặc biệt Giao Long. Chuyên phụ trách hoàn thành những nhiệm vụ khó khăn nhất, đặc biệt nhất.”
“A Sanh, đừng nói là cậu nghe mà không hiểu được ý của tớ đấy nha?”
Mục Ảnh Sanh không nói gì, đột nhiên cô nhớ đến câu nói của Lệ Diễn hôm đó, có thể cho cô một điều ước, chẳng lẽ chính là cái này? Nếu đúng là vậy thì quá tốt. Ánh mắt Mục Ảnh Sanh lập tức sáng bừng. Cô không thể tin được nhìn Đinh Tuyết Vi.
“Sát… Lệ Diễn thực sự nói là sẽ cho tớ vào Giao Long á?”
Không thể dùng từ nào mà diễn tả được tâm trạng vui vẻ của Mục Ảnh Sanh lúc này. Điều ước mà Lệ Diễn nói là cái này sao?
“A Sanh?” Đinh Tuyết Vi không thể tin được nhìn cô: “Cậu có hiểu ý của tớ không đấy? Cậu có biết vào Giao Long là như thế nào không? Chính là vất vả gấp trăm ngàn lần khi cậu vào bộ đội đặc chủng đấy. A Sanh…”
“Cám ơn cậu.” Mục Ảnh Sanh đột nhiên ôm lấy Đinh Tuyết Vi: “Cảm ơn cậu đã cho tớ biết tin này.”
Chỉ cần Lệ Diễn có dự định này, chỉ cần anh từng có ý nghĩ như vậy thôi cũng đủ chứng tỏ anh đã thừa nhận năng lực của cô.
Thật tốt quá. Cô nhất định sẽ cố gắng.
“Cảm ơn cậu.” Buông tay ra, Mục Ảnh Sanh lui ra sau một bước: “Tớ nhất định sẽ cố gắng.”
………
Đinh Tuyết Vi cuối cùng cũng nhận ra, nói cả buổi mà Mục Ảnh Sanh vẫn không hiểu được trọng điểm mà cậu ta muốn nói.
“A Sanh, lúc nãy tớ đã nói rồi mà, vào Giao Long sẽ vất vả lắm đó. Cậu nghe có hiểu không vậy?”
“Nghe chứ.” Vất vả gấp trăm lần thì đã là gì, đời này có cơ hội được vào quân đội như vậy thì có vất vả cũng không sợ.
“A Sanh.” Đinh Tuyết Vi lúc này cũng hết lời để nói. Thôi bỏ đi, xem như cậu ta đã lo chuyện bao đồng vậy.
“Cậu đừng vui mừng quá sớm. Giáo sư Mạc nói, cuộc đời cậu là do cậu quyết định. Hình như thầy ấy cũng không muốn cậu vào Giao Long. Mặc dù không nghe được hết nhưng sau đó nhìn mặt Lệ Diễn thì có vẻ như đã bị nói đến từ bỏ ý nghĩ này thì phải.”
Vẻ vui sướng vừa hiện lên mặt Mục Ảnh Sanh l