Không biết có phải ảo giác hay không mà Hà Mỹ Tĩnh cảm thấy ánh mắt của người trước mặt nhìn cô vô cùng lạnh lẽo. Cô vô thức sờ sờ cánh tay rồi xoay người nhìn Mục Ảnh Sanh. Đối diện với ánh mắt của bạn, Mục Ảnh Sanh cười cười rồi xoay người tính bỏ chạy.
“Đứng lại.”
Giọng của Lệ Diễn khiến hai người một lần nữa xoay người lại. Hà Mỹ Tĩnh vẻ mặt không hiểu vì sao bị gọi lại, Lệ Diễn cũng không thèm nhìn cô nàng mà chỉ nhìn Mục Ảnh Sanh.
“Thầy Mạc tìm cô có việc.”
Mạc Thì tìm cô? Mục Ảnh Sanh cũng không nghĩ gì nhiều: “Cảm ơn thủ trưởng, tôi sẽ qua đó ngay.”
“A Sanh, vậy, tới về ký túc trước nhé.”
Hà Mỹ Tĩnh còn phải thu dọn hành lý. Mục Ảnh Sanh cười cười với bạn: “Đi đi, lát nữa tớ về.”
“Đi nhé.” Hà Mỹ Tĩnh lúc nói chuyện lại nháy mắt với Mục Ảnh Sanh khiến cô nhịn không được lại bật cười.
Hà Mỹ Tĩnh là con gái Đông Bắc, lúc cười sẽ rất thoải mái, khiến người ta vừa nhìn đã thấy vui.
Cô xoay người đi về phòng làm việc của Mạc Thì, còn chưa đi được hai bước đã phát hiện Lệ Diễn cũng đi theo cạnh cô.
Phát hiện ánh mắt tò mò quan sát của cô, Lệ Diễn chăm chú nhìn phía trước: “Tôi tìm thầy Mạc có chút việc.”
Mục Ảnh Sanh không nghĩ nhiều, Lệ Diễn cũng là học trò của Mạc Thì, điều này cô biết.
“Mai về?”
“Hửm?” Mục Ảnh Sanh ngớ ra một chút mới kịp nhận ra là Lệ Diễn đang nói chuyện với cô: “Vâng, ngày mai tôi về. Chuyến bay sáng mai.”
Chuyến bay của Hà Mỹ Tĩnh cũng vào giờ đó. Ngày mai hai người có thể cùng đến sân bay. Bây giờ đi máy bay vẫn chưa thuận tiện như mười mấy năm sau, bọn họ phải tới sân bay trước một tiếng để làm thủ tục.
“Mấy giờ?”
“10h30.” Mục Ảnh Sanh đang tính thời gian, khoảng 9h sẽ tới sân bay, từ đây đi xe bus đi ăn sáng trước rồi đi, thời gian như vậy chắc chắn sẽ kịp.
Lệ Diễn không đáp lời, Mục Ảnh Sanh lặng lẽ liếc mắt nhìn anh một cái, trong lòng bỗng có chút hiếu kỳ, lúc trước ở phòng làm việc của Mạc Thì rốt cuộc là anh muốn nói gì với cô: “Thủ trưởng Lệ.”
Lúc cô cất lời thì hai người đã đi tới cầu thang khu nhà giáo vụ. Khu giáo vụ lúc này vắng tanh, phía dưới gần cầu thang có một căn phòng xép bình thường dùng để cất các dụng cụ dùng cho huấn luyện. Cửa mở nhưng bên trong không có ai. Mục Ảnh Sanh lập tức dồn hết sự chú ý vào đó.
“Ủa? Sao mấy người lấy dụng cụ lại không đóng cửa nhỉ?”
Cô tự nói một mình rồi tiến lên, đóng cửa lại, kết quả là bị người ta đẩy nhẹ người một cái. Mục Ảnh Sanh vì không đề phòng nên nhào về trước mấy bước, lúc ổn định lại thân người thì cánh cửa ở phía sau đã đóng lại.
Mục Ảnh Sanh giật mình, lập tức xoay người qua, nhưng lại đối diện với gương mặt của Lệ Diễn. Trong không gian nhỏ hẹp ngoài cửa chính còn một cửa sổ ở phía đối diện. Bình thường chỗ này được dùng để cất đồ dùng, mặc dù không lộn xộn nhưng chỗ nào cũng có đồ lặt vặt, phía sau cô là một cái giá.
Mục Ảnh Sanh trừng mắt nhìn Lệ Diễn: “Thủ trưởng Lệ.”
Lệ Diễn tiến tới từng bước, dáng người cao lớn của anh dễ dàng vây lấy Mục Ảnh Sanh ở trước mặt và cái giá ở phía sau.
“Tôi đã nói, lúc không có ai có thể gọi tôi là Lệ Diễn.”
Lệ Diễn nhìn chằm chằm vào đôi môi phớt hồng của cô, cô nhóc này vừa nãy rõ ràng là có gì đó muốn hỏi anh, nhưng khắp đầu anh lúc này chỉ nghĩ tới hình ảnh trước đó Hà Mỹ Tĩnh đã hôn Mục Ảnh Sanh. Anh biết da Mục Ảnh Sanh rất đẹp, vừa trắng vừa bóng loáng, mịn màng.
Lúc này dấu hôn của Hà Mỹ Tĩnh trên mặt cô đã biến mất nhưng ở trong lòng Lệ Diễn lại chưa hề. Anh lại tiến tới một bước, một bàn tay chống lên cái giá phía sau cô, lúc này, Mục Ảnh Sanh có muốn lùi cũng không được, hoàn toàn bị anh bao vây.