“Lệ…” Hai chữ thủ trưởng còn chưa kịp ra tới miệng, Mục Ảnh Sanh đã bị sốc trước động tác tiếp đó của Lệ Diễn.
Anh đưa tay đặt lên má cô rồi hơi dùng sức chà một cái. Mục Ảnh Sanh thấy má hơi tê tê liền vô thức mà muốn lui ra sau. Nào ngờ lại đụng trúng cái giá làm khẽ phát ra một tiếng động.
“Thủ trưởng Lệ?” Mặt cô không lẽ dính gì đó nhớp?
Cô bé nào đó chớp chớp mắt, cái phòng kho này lại vừa hẹp vừa nhỏ. Ánh sáng cũng không được tốt lắm nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy rất rõ vẻ mặt cô.
Chà đã một hồi, Lệ Diễn cuối cùng cũng chịu thu tay. Mục Ảnh Sanh tiếp đó giơ tay lên muốn sờ xem trên mặt mình có gì nhưng mới đó mà tay đã bị người ta tóm lấy. Cô ngẩng đầu nhìn Lệ Diễn, phát hiện gương mặt anh càng lúc càng tiến tới gần, cuối cùng lại hôn lên môi cô. Mục Ảnh Sanh mở to đôi mắt, đột nhiên hóa đá. Nụ hôn này không hề dịu dàng mà có chút vội vàng lại có đôi phần kiềm chế.
Lệ Diễn ở trước mắt dường như đang nhắm mắt, Mục Ảnh Sanh tuy không có nhiều kinh nghiệm nhưng cô vẫn biết lúc hôn là phải nhắm mắt. Nhưng mà bọn họ hình như đâu phải kiểu quan hệ đó chứ?
Cô quả thật là khâm phục bản thân lúc này vẫn còn tâm trạng để nghĩ đến chuyện đó. Cô giơ tay lên hơi dùng sức đẩy anh ra. Còn chưa có kết quả gì thì tay kia cũng bị anh tóm nốt. Lệ Diễn hôn xong môi cô lại đến hôn má cô. Đôi môi vì hôn mà ửng hồng kia lại đang oanh tác trên gò má cô. Mục Ảnh Sanh bắt đầu thấy tê tê, thấy âm ấm. Miệng được thả tự do nên cô có thể lên tiếng.
“Thủ trưởng Lệ?”
Lệ Diễn dừng động tác nhưng vẫn không lùi ra mà tựa vào đầu cô, cứ như thế nhìn thẳng vào mặt cô. Đôi môi cô lúc này kiều diễm ướŧ áŧ, gò má đỏ hồng như tôm luộc. Lệ Diễn giơ tay chọc vào má của cô: “Không phải đã nói, lúc không có ai thì gọi tôi là Lệ Diễn rồi à?”
Vì vừa mới hôn nên giọng anh rất trầm, không trong như lúc bình thường. Mấy chữ sau nghe còn như âm gió. Đôi môi Mục Ảnh Sanh tự dưng run run, cảm giác khát không thể nào nén xuống được. Cô gần như lại theo bản năng mà liếm môi. Nào ngờ động tác này lại khiến đôi môi của co càng thêm sáng bóng. Mục Ảnh Sanh dường như nghe thấy tiếng Lệ Diễn nuốt nước bọt, giây tiếp theo, đôi môi cô đã lại bị anh hôn lấy.
Mục Ảnh Sanh nhìn Lệ Diễn, cô thật sự muốn hỏi anh vì sao lại hôn cô nhưng bàn tay ấm nóng của anh lại che mắt cô lại. Không thể nhìn thấy được gì, cô chỉ có thể cảm nhận Lệ Diễn. Hô hấp của anh, hơi ấm của anh, nụ hôn của anh. Cô không nhịn được liền chớp chớp mắt muốn thoát khỏi tay anh. Nhưng hàng mi dài của cô lúc này lại giống như hai cây quạt nhỏ nhẹ nhàng quệt vào lòng bàn tay Lệ Diễn. Sức lực đang nghiền nát môi cô hình như lại mạnh thêm.
Cũng không biết là bao lâu, có thể là hai ba phút mà cũng có thể là năm sáu phút gì đó, Lệ Diễn cuối cùng cũng nới lỏng vòng vây cho cô. Nhưng anh vẫn không lui ra mà lại tiếp tục tựa vào đầu cô. Mục Ảnh Sanh nhìn vào đôi mắt sâu tối tắm trước mắt dường như là vẫn không rõ lý do.
“Tại sao?”
Lần này là lần thứ mấy rồi? Vì sao anh lại muốn hôn cô. Điều bất ngờ hơn là cô vậy mà lại không đẩy anh ra. Đây có phải là sát thần, người mà kiếp trước cô vẫn không thể đối phó được hay không?
“Cái gì tại sao?”
Giọng Lệ Diễn nghe dường như còn nhẹ hơn cả lúc nãy, thực sự gợi cảm khó tả. Mục Ảnh Sanh lần đầu biết đàn ông lúc dùng âm gió để nói chuyện lại muốn gϊếŧ người đến vậy.
“Vì sao lại hôn tôi?”
Mục Ảnh Sanh không phải là người phụ nữ nhỏ mọn hay ngại, nhưng kiếp trước cô sống đến hơn 30 tuổi mà vẫn chưa yêu lần nào, thậm chí đến chết vẫn còn FA. Cô không biết cảm giác khi yêu là như thế nào cũng không biết cảm giác yêu một người là ra làm sao. Nhưng cô biết một việc, vừa rồi lúc Lệ Diễn hôn cô, đúng ra cô phải đẩy ra nhưng bất ngờ là cô lại không ghét việc đó.