Những tia nắng yếu ớt cuối ngày còn sót lại xuyên qua tấm rèm cửa mỏng chiếu rọi mọi thứ xung quanh một cách không rõ ràng. Nó mập mờ, hư hư ảo ảo, trông thật kì lạ. Đột nhiên cô nghe tiếng mở cửa “két”, giật mình cô ngồi bật dậy một cách gấp gáp. Cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của cặp vợ chồng tuổi đã ngoài 40 cầm một giỏ hoa quả bước vào. Không thể tin được, đó là ba mẹ cô, họ còn sống…sống rất khỏe mạnh. Nước mắt chực trào, không suy nghĩ được gì nữa cô lao thẳng xuống giường bệnh và chạy nhanh về phía ba mẹ cô.
-Tốt quá, tốt quá rồi! Ba mẹ còn sống! Hu…hu…hu…tốt quá!
Mặc dù chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng ba mẹ đã ôm cô vào lòng nhẹ nhàng an ủi, vỗ về đầy cưng chiều.
-Con sao vậy, Tiểu Mai? Mới tỉnh dậy thì nên nghỉ ngơi cho tốt chứ, sao lại khóc thành bộ dạng thảm thế này? Bà nói bằng giọng lo lắng.
-Mẹ con nói đúng đấy. Nên chú ý nghĩ ngơi, tịnh dưỡng không nên xúc động như vậy, vết thương còn chưa lành hẳn.
Sau đó, họ nói rất nhiều bla…bla…bla, cô có lẽ là không nhớ hết nổi những câu nói đó nhưng giây phút mà cô được ba mẹ che chở, bảo vệ khiến lòng cô ấm áp lạ thường, hạnh phúc không tài nào diễn tả nổi. Có lẽ đó chính là tình cảm gia đình, là thứ tình cảm thiêng liêng, trong sáng, chân thành nhất nên mới khiến người ta khi nằm trong vòng tay tình thương đó lại cảm thấy ấm áp đến vậy. Cô cứ thế mà chìm sâu vào cảm giác đó đến nỗi ôm chặt ba mẹ muốn nghẹt thở.
-Tiểu Mai? Tiểu Mai? Con ôm chặt quá rồi đấy! Chúng ta vẫn ở đây cơ mà, có thể biến mất vào không khí sao?
Không sai, kiếp trước vì công ty phá sản, nợ nần chồng chất, ba vốn không chịu được đả kích liền lên cơn đau tim rồi mất ngay khi trên đường đến bệnh viện. Sau khi ba qua đời, mẹ quá bi thương cũng lâm bệnh rồi đi gặp ba chỉ sau vài tuần. Nhìn từng người, từng người một ra đi trước mắt mình mà cô chẳng thể làm gì chỉ biết khóc và hối hận . Tim cô chợt đau nhói, giống như hàng vạn con dao đang đâm vào tim cô một cách tàn bạo.
Ngây người suy nghĩ một hồi lâu, chợt hoàn hồn cô hốt hoảng, buông lỏng vòng ôm của mình:
-À…vâng. Con xin lỗi!
-Haizz…không sao, mà con nghĩ gì mà ngây ngốc ra thế?
-Ể, chẳng có gì quan trọng đâu ạ. Nghĩ vu vơ thôi, không đáng để ý.
-Nói mới nhớ, em gái con lo lắng lắm đấy. Nó cứ lo không biết con đã khỏe chưa, hôm nay còn muốn đi thăm cùng chúng ta nhưng hình như là đậu phỏng vấn ở công ty Phong Hành nên nó bận chuẩn bị vài thứ.
Đột nhiên lòng cô cảm thấy rất kinh tởm, không ngờ cô cùng Nhược Ý Lan lớn lên bên nhau, hồi nhỏ vì nhút nhát nên hay bị bắt nạt, chính “cô em gái” này chặn trước mặt cô để bảo vệ thậm chí nó còn bị đánh thảm hơn cô khi đó nữa, sau sự kiện lần đó cô và “em gái” có mối quan hệ rất tốt. Nhưng nào ngờ, những việc cô ta làm đều là giả chứ mãi đến tận khi chết mình mới nhìn rõ bộ mặt thật của cô em gái “tốt” này. Cô thầm nghĩ tự trách mình ngu ngốc. Giải Oscar nợ cô ta một cái cúp cho giải diễn viên xuất sắc nhất vì nó đã thành công qua mặt cô.