Sáng hôm sau, trời vừa hửng nắng thì Lãnh Tư Khiêm đã gọi điện cho Mạc Duy. Anh ta đang ở nhà mình ngủ ngon, bỗng nhiên bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc.
– Alo, Lãnh tổng người có chuyện gì cần giao phó sao?
Trong tiếng nói mang theo ngữ điệu ngái ngủ làm Lãnh Tư Khiêm có chút khó chịu. Anh trả lời nhưng y hệt đang ra lệnh:
– Việc hôm nay đều hoãn sang ngày mai cho tôi. Lịch trình sắp xếp lại một chút, rõ chưa?
– Nhưng buổi sáng chúng ta có hẹn gặp…
Còn chưa kịp nói hết câu thì bên kia đã ngắt máy, chỉ còn tiếng tút tút lạnh ngắt từ tổng đài. Đúng là làm thư kí riêng cũng quá gian khổ rồi.
————————
Thấy trời còn sớm Lãnh Tư Khiêm để cho Y Mai tiếp tục ngủ còn mình thì dậy trước. Hôm nay anh sẽ đưa Y Mai đến bệnh viện khám thai, Cố Nhiên nói rằng ba tháng đầu rất quan trọng chỉ cần sơ suất nhỏ cũng sẽ làm cả mẹ và con đều gặp nguy hiểm nên anh phải cẩn thận.
Loading…
– Bác Khương, bảo người hầu thay tất cả thảm trong nhà bằng loại dày hơn nhưng chất liệu phải mềm mại, các góc tủ, góc bàn đều bọc kĩ lại, dép cũng đổi luôn nhớ là có đế chống trượt.
– Được, thiếu gia.
Cả ngày này anh sẽ dành cho Y Mai nên chọn ăn mặc đơn giản một chút, âu phục thì hơi gò bó, thỉnh thoảng cũng nên đổi mới một tí.
Khoảng hơn 7 giờ Nhược Y Mai mới thức giấc, thật không muốn chui ra khỏi chiếc chăn ấm áp đó mà. Cô bước xuống giường, xỏ đôi dép lê trong nhà vào chân rồi lấy chiếc áo choàng bằng bông khoác lên người.
Vệ sinh cá nhân xong thì cô đi xuống dưới tầng trệt, đến nơi đập vào mắt cô là hình ảnh một người đàn ông mặc áo len cao cổ sáng màu phối với quần tây và một chiếc áo manteau (áo măng tô) dáng dài đang uống cafe, trông cũng giống một anh chàng sinh viên ấm áp lắm.
– Chồng à, anh đẹp trai như vậy ra đường có biết bao nhiêu là “vệ tinh” vây quanh, em thật sợ có ngày anh bị câu đi mất.
Y Mai giở giọng uỷ khuất, than trách, đây chính xác là đang kiếm cớ làm nũng chứ còn gì! Tư Khiêm vẫy Y Mai lại ngồi kế bên, hắn kiên nhẫn, dịu dàng dỗ dành cô:
– Không sợ, anh đã là “cá” của em rồi, ai mà dám câu đi mất. Con “cá” này không đồng ý, nó chỉ chấp nhận mỗi em câu nó thôi.
– Phì…ha cá mà còn biết chọn cần câu để cắn hay sao?
– Đương nhiên, thân thể của nó thì nó có quyền quyết định xem ai là người “ăn” sạch mình chứ nhỉ?
Hiểu được ý tứ của hắn, cô đưa tay lên đấm vào ngực Lãnh Tư Khiêm một cái, tuy sức lực không quá lớn nhưng cũng làm cho hắn hơi đau. Xong việc còn mắng:
– Lưu manh, cái đồ bại hoại!
– Được, đều nghe em. Mau ăn sáng đi, hôm nay anh đưa em đến bệnh viện khám thai.
Cả thời gian mang bầu kiếp trước, Lục Sở Triệt chẳng một lần đưa Y Mai đi bệnh viện khám thai, toàn là cô tự túc. Khi đó nhìn thấy những cặp vợ chồng ở khoa sản thân mật chăm sóc lẫn nhau khiến cô không khỏi chạnh lòng.
Nhưng kiếp này lại khác, Nhược Y Mai có Lãnh Tư Khiêm chăm sóc, nâng niu còn có thiên thần nhỏ của hai người bên cạnh vậy nên cô rất mãn nguyện. Tự nhủ sẽ quên đi kí ức đau buồn mà sống tiếp với tương lai tươi sáng hơn.
Mắt Y Mai ngấn lệ, mũi đã phát ra những âm thanh sụt sịt của người sắp khóc. Tư Khiêm thấy vậy liền lo lắng:
– Sao lại khóc thế? Em đau chỗ nào, bụng à? Hay không thoải mái?
– Đừng lo! Chỉ là phụ nữ có thai nhạy cảm nên dễ xúc động. Em đi ăn sáng đây. Anh đợi một lát sẽ xong ngay thôi.
– Em không cần vội, cả ngày hôm nay của anh đều dành cho em. Cứ từ từ.
– Yêu chồng. Bắn tim cho anh nè. Piu~
Cô nghịch ngợm y như một tiểu hài tử nhỏ tuổi còn chưa hiểu chuyện. Tính khí đúng thật rất trẻ con, cơ mà anh lỡ yêu cô rồi nên dù có trẻ con hơn nữa cũng chẳng sao. Như vậy thật dễ thương a.
Và phải rất lâu sau đó, cả hai mới ra khỏi nhà đi đến bệnh viện. Quả nhiên cho phép Y Mai lề mề chính là một sai lầm, cô sẽ trở thành một kẻ lâu la nếu có được sự đồng ý của người khác.
———Bệnh viện Thành phố———
Khoa sản
Bước vào phòng khám, cô không hiểu sao bản thân lại cảm thấy lo sợ. Rõ ràng lòng bàn tay ấm áp của Lãnh Tư Khiêm đang siết chặt lấy tay cô nhưng nó lại lạnh ngắt còn hơi run.
– Bảo bối em lo lắng sao? Chỉ là làm mấy cái xét nghiệm bình thường thôi, xem như đi khám sức khoẻ định kì là được.
– Ừm, chỉ là tim đập nhanh quá, hồi hộp ghê.
Khoảng một tiếng sau thì tất cả đều xong xuôi, cầm trên tay tấm hình siêu âm Lãnh Tư Khiêm vô cùng bất ngờ.
– Làm thế nào mà lại nhỏ như vậy được?! Có khi còn không to bằng hạt đậu nữa!
– Tất nhiên rồi, mới có 4 tuần thôi mà. Sau này khi thai lớn lên bụng của em cũng sẽ to hơn bây giờ rất rất nhiều.
Ánh mắt kinh ngạc và tò mò của hắn hệt như một đứa trẻ đang thích thú tìm hiểu xung quanh. Người ta bảo khi yêu một người ta sẽ thấy mặt trẻ con nhất của người đó, đối với Y Mai có thể cũng đúng lắm. Vì cô yêu hắn như vậy mà.