Biết ngay là không giữ được bình tĩnh mà, nhưng chuyện này của Y Mai cũng thật chấn động. Tự nhiên ở đâu ra một ông chồng, trong bụng còn có đứa con, haiz không phải là bị lừa đó chứ?
– Được rồi, nói tớ nghe xem chồng cậu là ai?
– Là Lãnh Tư Khiêm. Cậu biết chứ?
– Hả?! Thiên Hoàng, tổng tài của Thiên Hoàng sao? Đùa gì vậy trời! Thật sự là anh ta?
– Ừm.
Thấy cuộc điện thoại này không thể diễn tả được hết câu chuyện, Tần San đề nghị Y Mai đến một quán cafe gần đó để tiếp tục. Khoảng 15 phút sau, cả hai đều đã có mặt tại điểm hẹn. Câu chuyện lại một lần nữa được bắt đầu.
– Kết hôn khi nào thế? Đến chuyện quan trọng này mà cũng dám giấu tớ, gan cậu đúng là ngày càng lớn!
– Xin lỗi mà bảo bối. Thật sự là không phải cố tình đâu. Tha lỗi cho tớ đi, còn về chuyện kết hôn thì bọn tớ lấy nhau được gần được hơn 6 tháng rồi. Loading…
– Hơn nửa năm? Cậu giấu cũng giỏi quá đi đó.
– Việc cậu mang thai đã báo cho hắn biết chưa? Dù sao Lãnh gia là một dòng tộc quyền lực, cả 3 đời đều là thương nhân thành công, ông cố của Lãnh Tư Khiêm còn là thiếu tá trong quân đội cậu làm dâu cũng không dễ dàng gì.
Nghe Tần San luyên thuyên một hồi, cốt yếu đều nhắc nhở cô là dâu của hào môn thì nên cẩn thận, có lẽ đã xem quá nhiều phim cẩu huyết rồi. Nhưng quả thật chuyện tình của cô và hắn cũng có chút…
– Anh ấy biết rồi. Ba mẹ chồng cực kì yêu thương tớ, đối với tớ không khác gì người thân ruột thịt. Họ đang từ Scotland về đây, khi tin tớ có em bé họ vui lắm.
– Ừm, vậy cẩn thận một chút. Bụng chưa nhô cao nên thai vẫn còn nhỏ lắm đấy. Chú ý an toàn, nếu ốm nghén thì bảo chồng cậu pha cho chút trà bạc hà, uống vào sẽ dễ chịu hơn.
– Sao biết rõ thế? Cứ như là cậu từng mang thai rồi ấy!
– Mẹ tớ truyền lại đấy. Bảo rằng sau này có em bé thì dùng, ai ngờ lần đầu tiên tớ áp dụng nó lại là cho cậu chứ.
– Haha…! Dì ấy chu đáo ghê, lo tương lai con gái bị nghén hành hạ nên đã bổ túc kiến thức hết trơn luôn.
Chiều hôm đó cô về khu biệt thự sớm, thật không ngờ ba mẹ bọn họ đã về đến nhà rồi. Chỉ có dùng chuyên cơ riêng của gia đình mới bay nhanh được như vậy, cũng quá phô trương đi!
– Ba mẹ hai người đến rồi!
– Con lại tự lái xe về, thằng oắt kia đâu sao không chở con về?
Lãnh Dương giọng nghiêm nghị hỏi Nhược Y Mai, nhưng trong đó ẩn chứa bao nhiêu sự quan tâm cô đều nhìn thấy cả. Chỉ là có vẻ chồng của cô sẽ bị trách mắng đây.
– Dạ anh ấy chắc còn ở công ty, chiều con đi chơi với bạn nên tự về luôn ạ. Sợ làm phiền anh ấy, con lái xe từ từ thôi nên chẳng có gì nguy hiểm cả.
– Không được, một là nó chở con đi, hai nó cũng phải chở con đi. Chọn, ta cho con đáp án đó.
– Cái đó cũng gọi là “lựa chọn” sao ạ? Thôi vậy, sau này con sẽ nhờ tài xế nhà mình chở đi, vừa an toàn lại yên tâm nhỉ?
Nghe cô nói vậy cả Lãnh Dương và Tô Tuyết Nhan đều trầm ngâm chẳng nói lời nào cả một lúc, nhưng cuối cùng cũng vẫn đồng ý. Họ chọn tiểu Lí để đưa đón cô.
Khoảng 7 giờ tối thì Lãnh Tư Khiêm về đến Tử Đằng Viên, Y Mai sau khi tắm rửa thì đang ngồi đọc sách ở ghế sofa, thấy hắn về cô liền đi ra đón. Đúng lúc cơm cũng nấu xong, nên cô kéo hắn xuống phòng ăn luôn. Lãnh Dương và Tô Tuyết Nhan cũng từ trên tầng đi xuống.
– Con mau rửa tay, bên ngoài rất nhiều khói bụi. Tốt nhất là tắm luôn đi.
Tô Tuyết Nhan nhắc nhở.
– Được vậy mọi người ăn trước con lên phòng một lát liền xuống.
– Đi đi.
Lãnh Dương phẩy phẩy tay “đuổi” hắn lên tầng.
Bàn ăn hôm nay, các món được chia ra làm hai, một bên là món cho cả nhà, các món còn lại đều là dành cho bà bầu để riêng phần cô. Mùi canh cá chép rất thơm nhưng đối với Y Mai lúc này mà nói thì đó là một mùi tanh khủng khiếp.
Dạ dày lại co rút, mọi thứ như muốn trào ngược ra ngoài. Nhược Y Mai che miệng chạy vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Miệng lưỡi sau khi nôn ói nhạt nhẽo, chẳng còn khẩu vị.
Tô Tuyết Nhan thấy vậy vẫn không hoảng dù gì hồi đó mang thai Lãnh Tư Khiêm bà còn nghén nặng hơn đến nỗi 3 tháng đầu đều không đụng đến thịt cá, dường như trở thành một người ăn chay.
– Con thấy thế nào? Hiện giờ chắc chẳng ăn được gì đâu, ta sẽ làm sữa hạnh nhân cho con uống, nếu thèm món gì thì cứ kêu quản gia nấu cho. Bà bầu rất hay buồn miệng mà.
Tô Tuyết Nhan lên tiếng an ủi, giọng nói ấm áp của bà làm người khác thấy yên tâm lạ thường.
– Được ạ. Con muốn ăn bánh yến mạch với sữa mà người làm.
Lãnh Tư Khiêm nhìn thấy Y Mai lại nôn nghén, mặt trông tái nhợt cả đi. Tim hắn lại nhói lên, cô vì mang thai bảo bảo đúng là chịu nhiều khó khăn, thật muốn thay cô ấy gánh hết những điều này.
Sau khi nhâm nhi cốc sữa hạnh nhân ấm với một ít bánh thì Y Mai bị cơn buồn ngủ đánh gục, cô nằm cuộn tròn trên chiếc ghế mây phủ đệm mềm mại mà thiếp đi.
Tư Khiêm nhẹ nhàng bế cô lên phòng, cả hai nằm lên giường đắp chăn lại, bàn tay của Tư Khiêm ôn nhu đặt lên bụng Y Mai, nó vừa lớn vừa ấm áp y hệt như đem mẹ con tiểu Mai khắc sâu vào tâm can của hắn, mãi mãi không rời xa.