Cô Vợ Nhỏ Yêu Kiều Mạnh Mẽ Của Mặc Tổng

Chương 34: Tặng Cho Lục Thị Một Món Quà Lớn



Lạc Thiên Ngưng nhận được tiền, liền gọi nhân viên bán hàng vào, yêu cầu được xem nhà trước rồi mới thanh toán.

Nhân viên bán hàng lập tức lái xe đưa Lạc Thiên Ngưng đến biệt thự ở ngoại ô phía Tây.

Trên đường đi, Lạc Thiên Ngưng nhìn ra cửa sổ. Nghĩ đến việc mua biệt thự, trước tiên giải quyết cho đám người Đàm Dương, sau khi sóng gió qua đi, đám người Đàm Dương có nguyện ý cùng cô sống ở Hải Thành hay không, muốn tìm lối thoát thì tùy bọn họ quyết định. .

Suy cho cùng lúc gặp mặt, Cô là thân phận Lạc Thiên Ngưng, không phải Rose.

Chỉ bằng cách đảm bảo rằng đám người Đàm Dương được an toàn, cô mới có thể yên tâm làm việc của riêng mình.

Đang chờ đèn giao thông. Lạc Thiên Ngưng nhìn xung quanh. Từ lúc cô trọng sinh đến nay luôn sống ở trung tâm thành phố, chưa từng đến vùng ngoại ô, trông cũng không tệ.

Vô tình lướt qua một khách sạn, Lạc Thiên Ngưng nhìn thấy Diêu Thục Phân quấn áo khoác và đeo kính râm, đang nhìn xung quanh bước vào, như thể sợ người khác nhận ra bà ta.

Tại sao Diêu Thục Phân lại đến khách sạn một mình?

Lạc Thiên Ngưng chưa kịp nhìn kỹ thì đèn xanh đã đến, xe phóng đi. ( Truyện được dịch bởi yuzhen lin tại webtruyen ).

Cô để chuyện này trong lòng, sau khi làm xong chuyện của Đàm Dương, phải tra thật kỹ Diêu Thục Phân, cô luôn cảm thấy người phụ nữ này rất kỳ lạ.

Khi đến biệt thự ở vùng ngoại ô phía Tây, Lạc Thiên Ngưng đi theo nhân viên bán hàng xem nhà.

Đây là một biệt thự ba tầng với sáu phòng ngủ. Tầng 1 là phòng khách, bếp và phòng ăn, ngoài ra còn có sân nhỏ, trang trí đẹp, có thể dọn vào ở ngay sau khi dọn dẹp.

Có thể do chỗ đó hơi hẻo lánh, nên giá cả không cao đến mức dọa người.

Lạc Thiên Ngưng khá hài lòng với nơi này, lập tức đồng ý mua nó.

Hai người trở lại văn phòng kinh doanh và ký hợp đồng, Lạc Thiên Ngưng trả một lần 45 triệu nhân dân tệ, nhân viên bán hàng mỉm cười vui vẻ, ngay lập tức hứa sẽ dọn dẹp sạch sẽ căn biệt thự, để ngày mai Lạc Thiên Ngưng có thể chuyển đến.

Lạc Thiên Ngưng rời khỏi phòng kinh doanh, trả lời Đàm Dương: “Đã tìm được chỗ ở, có thể đến bất cứ lúc nào.”

Đàm Dương trả lời: “Ba ngày sau, sân bay Hải Thành.”

Lạc Thiên Ngưng cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì Đàm Dương và những người khác sẽ sớm rời khỏi vực thẳm đen tối. Lục Vi không thể làm gì họ nữa.

Nhưng nhìn số dư thẻ ngân hàng của mình chỉ còn lại 5 triệu, cảm giác đột nhiên nghèo rồi.

Chợt nhớ tới sự hợp tác giữa Mặc Đình Thâm và Lục thị hôm đó, Mặc Đình Thâm nói rằng không nhất định phải kí với Lục thị, vì vậy cô phá hoại một chút cũng không thành vấn đề.

Lạc Thiên Ngưng gửi tin nhắn cho Đàm Dương, hỏi: “Trước khi đi, hãy tặng cho Lục thị một món quà lớn, nhận không nhận?”

Đàm Dương đáp: “Nói ra nghe xem.”

“Lục thị đang chuẩn bị hợp tác với Mặc thị. Cuộc họp video sẽ được tổ chức vào lúc 8 giờ tối mai theo giờ Trung Quốc, tức 7 giờ theo giờ New York. Nếu trước khi hợp tác việc này lộ ra. Lục thị sẽ không chỉ mất uy tín, còn sẽ mất đi sự hợp tác với Mặc thị. ”Lạc Thiên Ngưng nói với Đàm Dương suy nghĩ của mình.

“Hiểu rồi, tối nay Carly sẽ lấy được tài liệu hợp tác.” Đàm Dương đáp.

Carly. Một trong những thân tín của Rose, một cô gái người Mỹ tóc vàng, người giỏi nhất trong những hành động ẩn giấu khác nhau, cũng là bạn gái của Đàm Dương.

Carly ra tay, Lạc Thiên Ngưng tin rằng, Lục thị rất nhanh sẽ nhận được đả kích.

Cô bắt taxi đến phòng tập đấm bốc, huấn luyện viên họ Lý, là một vận động viên rất giàu kinh nghiệm, thông thạo nhiều nội dung đối kháng.

Lạc Thiên Ngưng thay váy dài, mặc quần áo tập, bước vào sân.

Huấn luyện viên Lý đùa nói: “Rất ít cô gái trẻ đến tập môn này, dù có tập cũng không được lâu”.

Lạc Thiên Ngưng cười nói: “Bắt đầu thôi.”

Huấn luyện viên Lý hỏi: “Hôm nay là ngày đầu tiên huấn luyện. Trước tiên tôi sẽ dạy cô mấy động tác cơ bản?”

Lạc Thiên Ngưng lắc đầu: “Động tác, thói quen, tôi biết phải làm như thế nào. Tôi nhờ anh giúp tôi rèn luyện sức lực.”

Huấn luyện viên Lý không thể tin được, nói: “Cô đều biết?”

Lạc Thiên Ngưng xoay người đá, huấn luyện viên Lý né được một cách khó khăn, sau hai động tác, Lạc Thiên Ngưng thở hổn hển nói: “Thấy chưa? Cái nên biết tôi đều biết, nhưng tôi không thể đánh ra lực, không có tính công kích. “

Huấn luyện viên Lý rất ngạc nhiên, Lạc Thiên Ngưng cực kỳ thành thạo các kỹ năng chiến đấu. Cô dường như đã trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt, nhưng động tác của cô ấy rất mềm và yếu. Tốc độ chậm, lại giống như chưa luyện tập qua.

Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một người như vậy.

“Vậy muốn tôi giúp cô tập luyện như thế nào?” Huấn luyện viên Lý hỏi.

“Đánh với tôi đến khi tôi không thể đánh nổi. Buổi huấn luyện hôm nay liền kết thúc.” Lạc Thiên Ngưng nói.

Lạc Thiên Ngưng nhanh chóng tấn công, huấn luyện viên Lý một mực phòng thủ, thỉnh thoảng tấn công. Lạc Thiên Ngưng chỉ có thể miễn cưỡng tránh đi.

Trong lúc đầm đìa mồ hôi, Lạc Thiên Ngưng dường như trở lại những ngày huấn luyện ma quỷ, luyện ngày đêm, thân thể yếu ớt của cô, vậy mà đi nhớ đến loại huấn luyện biến thái đó.

Cô nhớ Tiêu Văn Uyên đã nói rằng nếu cô không đủ mạnh mẽ, cô sẽ chết.

Nhưng sau đó, cô trở thành sát thủ mạnh nhất trong Ám Uyên, vẫn chết ở Campuchia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.