Cho đến khi mặt trời lặn, Lạc Thiên Ngưng mệt đến kiệt sức, huấn luyện viên Lý mới hô dừng lại, lau mồ hôi, nói: “Hôm nay đến đây thôi.”
Lạc Thiên Ngưng nằm trên mặt đất, nói: “Cho tôi một chiếc khăn.”
Huấn luyện viên Lý nhìn cô gái yếu đuối. Ném khăn cho cô, nói: “Trông có vẻ, cô không giống công chúa nhỏ trong nhà gì cả. Đem bản thân luyện thành khổ như này?”
Lạc Thiên Ngưng kéo khóe miệng cười, lau mồ hôi trên mặt, nói: “Không có mệnh công chúa. Quá yếu, không sống tiếp được.”
Huấn luyện viên Lý ngồi bên cạnh lắc đầu nói: “Con gái đối với bản thân tốt một chút là được rồi. Cứ tập luyện như thế này, như một người đàn ông.”
Lạc Thiên Ngưng không nói chuyện, lẽ ra cô phải giống như một người đàn ông, nếu không động lòng, cô sẽ không bị lưu lạc như ngày hôm nay.
Lạc Thiên Ngưng đứng dậy, thu dọn đồ đạc rồi nói: “Tôi đi trước, lần sau gặp lại.”
Huấn luyện viên Lý xua tay với cô, cô gái nhỏ này, rõ ràng đã mệt đến không nhúc nhích nổi, còn muốn đứng lên đánh, thật không hiểu sao cô lại ép mình như thế này.
Lạc Thiên Ngưng bắt taxi trở về Lạc gia, bước vào biệt thự. Lạc Gia Thần ngồi một mình trong phòng khách, vẫn đang giải quyết công việc, có vẻ rất bận rộn.
Thấy Lạc Thiên Ngưng trở lại, anh ta gọi cô lại, hỏi: “Thiên Ngưng, em đi đâu vậy? Ăn mặc thế này.”
Lạc Thiên Ngưng nhìn chính mình, vẫn mặc trang phục thể thao, dưới chân đi giày thể thao, nói: “Đi đến phòng tập.”
Lạc Gia Thần nhìn Lạc Thiên Ngưng, cô gái đỏ mặt, mái tóc dài buộc cao đuôi ngựa, trông gọn gàng sạch sẽ, lớp trang điểm nhẹ trên mặt cũng được tẩy sạch, vẫn quyến rũ dễ thương. Bộ đồ thể thao bó sát tôn lên đôi chân thon thả, hơi lộ ra đường viền của áo lót.
Cô thực sự rất khác so với trước đây, sự hiện diện của Lạc Thiên Ngưng ban đầu gần như bằng 0. Anh ta chưa từng trực tiếp nhìn cô, nhưng bây giờ Lạc Thiên Ngưng tự tin, kiêu hãnh, phô trương khiến người ta không thể dời mắt. ( Truyện được dịch bởi yuzhen lin tại webtruyen ).
“Nếu em muốn tập thể dục ở nhà, anh sẽ yêu cầu chú Lê làm một phòng tập, thay vì ngày ngày chạy ra bên ngoài.” Lạc Gia Thần nói.
“Không cần, em thích đi ra ngoài chơi. Trong nhà nhàm chán.” Lạc Thiên Ngưng từ chối Lạc Gia Thần.
Cô vẫn chưa hiểu tâm tư của Lạc Gia Thần, dường như luôn giúp cô nếu có chuyện, nhưng trong trí nhớ ban đầu của Lạc Thiên Ngưng. Lạc Gia Thần và cô không có giao tiếp gì.
Có lẽ mẹ con Diêu Thục Phân và Lạc Gia Thần thực sự khác nhau.
“Không có chuyện gì nữa, em về phòng trước.” Lạc Thiên Ngưng nói.
“Thiên Ngưng!” Lạc Gia Thần gọi cô lại: “Nghe ông nội nói, sau này em muốn vào làng giải trí?”
Lạc Thiên Ngưng bất lực. Cô ngày đó tức giận với Mặc Đình Thâm, tùy miệng nói, lão gia tử sao vẫn tin.
“Nếu em có ý tưởng này, anh có thể cho em biết về tình hình hiện tại.” Lạc Gia Thần nói.
Lạc Thiên Ngưng suy nghĩ một chút, mặc dù không làm minh tinh, nhưng người quản lý thành lập công ty riêng của mình. Vẫn cần phải hiểu rất rõ về giới giải trí, Lạc Gia Thần chìm nổi trong thương trường, tiếp xúc nhiều với giới giải trí, để anh ta nói với chính nhiều chút, cũng không có điểm xấu.
“Được rồi, anh hai chờ một lát, em đi tắm rửa thay quần áo.” Lạc Thiên Ngưng nói.
Lạc Gia Thần gật đầu, tiếp tục xem tài liệu của mình.
Lạc Thiên Ngưng xách đồ về phòng, đi vào phòng tắm, tập luyện cả buổi chiều cả người đầy mồ hôi, bản thân còn không chịu nổi.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lạc Thiên Ngưng thay váy dài ở nhà. Sấy khô tóc, quay đầu lại nhìn thấy quyển nhật ký của chủ nhân thân thể trước, liền mở ra xem lại.
“Lạc Thiên Ngưng. Mày phải cố lên!” Trang đầu tiên viết thế này.
Phía sau dày đặc ghi lại một vài điều nhỏ, viết rằng cô ấy đã gặp Tống Dục, thầm thích trong lòng. Nhưng Lạc Gia Tuyết xinh đẹp cao quý, Tống Dục chọn Lạc Gia Tuyết, cô ấy rất buồn.
Viết rằng cô ấy không nhớ được dáng vẻ của mẹ mình. Mẹ con Diêu Thục Phân đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, không để lại thứ gì để hồi tưởng mẹ.
Viết rằng cô ấy muốn trở thành một người quản lý, để biến những cô gái có ước mơ trở nên xinh đẹp cao quý, giành lấy cuộc sống của chính mình.
Càng về sau viết càng ngắn, nghĩ ý thức càng lúc càng không tỉnh táo.
Ôn Tử Dương đã nói cho cô biết kết quả xét nghiệm, Diêu Thục Phân đã cho cô ấy uống thuốc trong nhiều năm, sẽ biến cô ấy thành một kẻ ngốc.
Chỉ là một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa mà thôi, tại sao lại phải độc ác như vậy?
Cô lật đến trang mới nhất của cuốn nhật ký, viết lên trên đó: “Đừng lo lắng, tôi sẽ thay cô tiếp tục sống thật tốt”.
Rốt cuộc Lạc Thiên Ngưng này, đã cho cô một cuộc sống thứ hai, một cơ hội để sống lại.
Vì vậy, những người làm tổn thương Lạc Thiên Ngưng, những người nợ Lạc Thiên Ngưng, cô sẽ thay cô ấy dành lại từng thứ từng thứ một.