Thiết Thiên Hoa nói: “Nói thì nói thế, nhưng gần đây luôn ăn không ngon ngủ không yên. Nếu không phải anh tới, em thật sự sống không nổi nữa.”
“Không phải anh tới rồi à? Đừng gấp, lấy sự thông minh của em, những người này sớm muộn gì đều sẽ chết ở trong tay em, tựa như Hạ Vịnh Hà năm đó!” Triệu Hoành Tài cười lạnh một tiếng.
Thiết Thiên Hoa nói: “Bí mật này chỉ sợ đã không phải bí mật, Triệu Húc Hàn hẳn đã biết hai ta hợp mưu, nếu không Mẫn Nhi sẽ không chết thảm thương đến thế.”
“Biết lại thế nào, có chứng cứ gì không? Còn nữa, giờ bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có thể đối phó chúng ta? Qua năm nay, Triệu Húc Hàn đã không phải là gia chủ, cậu ta chả là cái rắm gì!” Triệu Hoành Tài cười lạnh.
“Nguyên lão Triệu gia đều đứng phía anh?” Thiết Thiên Hoa cười khanh khách, hỏi.
“Đúng vậy! Anh hiếu kính hiếu thuận bọn họ như thế, bọn họ tự nhiên muốn cho anh làm gia chủ.” Triệu Hoành Tài cười rộ lên: “Yên tâm đi, chờ khi anh làm gia chủ, điều thứ nhất là sẽ giết chết Triệu Húc Hàn. Tuy rằng cậu ta là cháu trai anh, nhưng anh vẫn luôn chán ghét mẹ con bọn họ, cũng hận anh cả mình!”
“Bởi vì Thiết Hồng Nương? Đến bây giờ anh cũng quên không được cô ấy.” Thiết Thiên Hoa cười rất thanh thúy, dáng vẻ tựa như không hề ghen tức.
Triệu Hoành Tài im lặng một chút rồi nói: “Chị dâu cả luôn là người phụ nữ tốt đẹp trong lòng anh, đáng tiếc anh cả chưa bao giờ biết yêu quý cô ấy. Nếu năm đó anh cưới Hồng Nương, anh nhất định cho cô ấy hạnh phúc.”
“Không chiếm được vĩnh viễn là tốt, còn em thì sao?” Thiết Thiên Hoa hỏi: “Anh có yêu em không?”
“Thiên Hoa, tự em cũng biết tại sao hai ta ở bên nhau rồi đó. Nếu không phải em câu dẫn anh thì anh cũng sẽ không lên giường em. Chẳng qua anh rất thích dã tâm và sự ngoan độc của em. Chúng ta cũng đã ở bên nhau mười mấy năm, nhất định là có tình cảm, nhưng vị trí em muốn, anh không có khả năng cho em.” Triệu Hoành Tài nói.
Thiết Thiên Hoa cũng im lặng, nói: “Xem ra anh không chỉ yêu Thiết Hồng Nương mà còn yêu vợ anh. Em chỉ có thể tính là người thứ ba.”
“Vợ anh vì anh sinh nhi dục nữ, anh không thể phản bội cô ấy. Hơn nữa không phải em và gia chủ rất tốt đó sao? Danh hiệu chủ mẫu Úy gia không hề kém hơn chủ mẫu Triệu gia đâu.” Triệu Hoành Tài nói.
“A! Sao so thế được. Triệu gia có tám phân khu, Úy gia có lợi hại đi nữa thì cũng chỉ ở Châu Âu, ở Châu Âu còn không lợi hại bằng Triệu Phiên Vân. Như vậy xem ra, đời này em cũng chỉ chú định ở vị trí này, vĩnh viễn cũng chẳng thể vượt qua Thiết Hồng Nương.” Thiết Thiên Hoa thở dài.
“Em so sánh với cô ấy làm gì.” Triệu Hoành Tài nhíu mày.
Thiết Thiên Hoa nói: “Chúng ta đã nhiều năm như vậy, anh không có tình cảm với em, em lại có tình cảm với anh, chung quy hy vọng một ngày kia em có thể trở thành vợ anh. Nhưng hiện tại xem ra chúng ta cũng chỉ có thể ở bên nhau mấy ngày này mỗi năm.”
“Thiên Hoa, em hà tất chấp nhất mấy thứ này. Em muốn cái gì sau này anh đều cho em là được, chỉ là một cái danh phận mà thôi, em hà tất để ý làm chi.” Triệu Hoành Tài nói.
Thiết Thiên Hoa không nói, bà ta nằm trong ngực Triệu Hoành Tài, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, sự chua xót và không cam lòng trong lòng cũng chỉ có bà ta tự biết.
“Thiên Hoa, dã tâm của em quá lớn. Từ ngày đầu tiên em tới tìm anh, anh đã biết dã tâm của em, nhưng đủ rồi, thật sự không cần lại suy nghĩ nhiều quá. Anh sẽ đối xử với em tốt, nhưng em ngàn vạn không nên làm ra việc anh không biết.”
Thiết Thiên Hoa lạnh lùng cười nói: “Anh sợ em đối phó vợ và các con của anh hả?”
Triệu Hoành Tài tức khắc cả người lạnh băng nói: “Tốt nhất em không nên đụng vào điểm mấu chốt này.”
“Năm đó anh bảo em giết Hạ Vịnh Hà, sao không phải điểm mấu chốt?” Thiết Thiên Hoa nói làm hàm răng Triệu Húc Hàn bên ngoài đều sắp cắn đứt, quả nhiên là Triệu Hoành Tài sai sử.
Thiết Thiên Hoa ra ý tưởng, Triệu Hoành Tài nhất định đồng ý, cẩu nam nữ thật sự là một đôi gian phu ** phụ.
“Năm đó là năm đó, bây giờ là bây giờ, tất cả đều đã qua, chúng ta cũng đừng nhắc mấy thứ này được không? Chẳng lẽ em muốn ba ngày này đều cãi nhau à?” Tay Triệu Hoành Tài vuốt ve làn da bảo dưỡng không tồi của cô ta.