Sau khi Triệu Húc Hàn nói một tiếng cảm ơn thì cùng Kỷ Hi Nguyệt lập tức ngồi trên máy bay trực thăng, đi Luân Đôn nước Anh.
Thiết Thiên Hoa hẹn hò với Triệu Hoành Tài, đối với hai người thì đó là cơ hội tốt nhất để bắt lấy bọn họ.
Chờ sau khi hai người tới rồi Luân Đôn, Thiết Quý Hoành lại gửi tới nơi Thiết Thiên Hoa và Triệu Hoành Tài hẹn hò, vậy mà là một trang viên vùng ngoại thành. Đó là nơi Thiết Thiên Hoa tự mua, không ai biết được, có thể là nơi chuyên môn hẹn hò với Triệu Hoành Tài.
Trang viên không lớn nhưng rất tinh xảo, bốn phía đều là ruộng bậc thang, là nơi cực kì thích hợp dưỡng lão, hoàn cảnh tuyệt đẹp.
Máy bay trực thăng thả bọn họ ở bãi cỏ sau trang viên, tùy thời liên hệ tiếp ứng. Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt đi tới gần trang viên, nhìn bên ngoài rất im ắng, giống như bên trong không có người.
Thời gian lúc này là chạng vạng, hoàng hôn vừa mới hạ xuống nơi chân trời, còn giữ rất nhiều ánh sáng bao phủ toàn bộ trang viên, xa hoa lộng lẫy.
Triệu Húc Hàn nghĩ đến thi cốt của mẹ anh còn ở hậu hoa viên nước Pháp trang nghiêm, mà Thiết Thiên Hoa lại quá sinh hoạt xa hoa như thế, thù hận của anh càng sâu thêm một bậc.
Trang viên là phong cách điền viên kiểu Âu, cửa sổ khắc hoa mở ra, bên trong có bức màn ren màu trắng bay ra, cảm giác rất mộng ảo.
Sau khi Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt tới gần thì phát hiện thật sự không có ai, còn chẳng nhìn thấy cả người hầu và quản gia, toàn bộ trang viên hình như kế Không Thành.
Hai người liếc nhìn lẫn nhau, đi vào cửa sau trang viên đứng đó, đều vểnh tai nghe tiếng động.
Rất nhanh, cửa sổ lầu hai phía đông truyền đến tiếng phụ nữ cười, dáng vẻ rất sung sướng. Ngay sau đó chính là tiếng đàn ông nói chuyện, hai người tựa như nói chuyện với nhau rất vui sướng.
Triệu Húc Hàn chỉ lên phía trên, Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, hai người hướng tới một cửa sổ không có âm thanh, nhảy lên.
Cong thân đáp xuống đất, không phát ra bất cứ tiếng động nào. Hai người ở bên cạnh cửa sổ phát ra tiếng cười của phụ nữ, cho nên Kỷ Hi Nguyệt từ từ đưa đầu nhìn về hướng cửa sổ cách vách.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy bộ ngực lộ ra lông ngực của một người đàn ông, đàn ông Hoa Hạ, khá có tuổi, cười rất thoải mái.
Một người đàn bà ngồi trên người ông ta. Bà ta mặc váy ngủ ren màu trắng, tóc dài rối tung, mặt bên nhìn thật sự rất phong tình vạn chủng, trong miệng phát ra tiếng cười phóng đãng mà sung sướng.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt co giật, không nghĩ tới Thiết Thiên Hoa ngang nhiên phong tao lớn mật như thế. Như vậy nếu không có ngoài ý muốn thì người đàn ông dưới thân bà ta hẳn là Triệu Hoành Tài, nhìn thấy tuổi hơn bốn mươi, hẳn sẽ không sai.
Hai đôi tay đều đỡ lấy phần eo người đàn bà kia, hình ảnh này nhìn qua dâm đãng không chịu nổi.
Kỷ Hi Nguyệt quay đầu nhìn Triệu Húc Hàn, ngay sau đó trợn trắng mắt.
Triệu Húc Hàn cũng nhìn về hướng đó, tức khắc cả khuôn mặt tuấn tú càng thêm khó coi. Thiết Thiên Hoa yêu đương vụng trộm còn quang minh chính đại như thế.
Anh lấy ra di động, bắt đầu không tiếng động quay video.
Hai người trên giường tựa hồ cũng không có phát hiện, vẫn cảm thấy nơi này sẽ không có người tới. Hơn nữa hai người này hẳn là hàng năm đều sẽ tới đây yêu đương vụng trộm.
“Hoành Tài, anh cảm thấy chúng ta nên đối phó Thiết Quý Hoành thế nào?” Giọng nói Thiết Thiên Hoa đột nhiên trở nên nghiêm túc, không có phóng đãng kiều mị như vừa rồi.
Giọng Triệu Hoành Tài lập tức vang lên, nói: “Trong thời gian ngắn em cũng đụng vào cậu ta không được. Rốt cuộc Thiết gia có cao thủ, quân tử báo thù mười năm không muộn, đạo lý này không phải em hiểu nhất à?”
Thiết Thiên Hoa cười ha ha ha vài cái, nói: “Nói thì nói thế, nhưng Mẫn nhi chết quá thê thảm, nếu người làm mẹ như em không báo thù cho nó, nó sẽ chết không nhắm mắt mất.”
“Vậy còn có Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt, hai người này cũng là hung thủ giết người.” Triệu Hoành Tài nói: “Gần đây Triệu Húc Hàn sứt đầu mẻ trán, việc kinh doanh của sáu khu lớn là gió nổi mây phun, phỏng chừng sang năm cậu ta sẽ không còn là gia chủ, đến lúc đó sẽ bị thu lại ám vệ, xem xem cậu ta còn kiêu ngạo thế nào. Đến lúc đó em giết cậu ta và Kỷ Hi Nguyệt báo thù cũng không chậm đúng không? Hà tất bây giờ phải mạo hiểm làm gì.”